“N.E là tâm huyết của anh, nó ở trong tay anh bị thua thành bộ dáng bây giờ, một người đàn ông nếu như ngay cả sự nghiệp đều không có, còn có tư cách gì nói đến chuyện tình cảm.” Cung Âu nói, ôm cô vào lòng: “Được rồi, đừng tính toán nữa.”
Cô không phải tính toán.
Cô chỉ lo lắng mà thôi.
Thời Tiểu Niệm được anh ôm, ngước mắt nhìn anh: “Bốn năm nay, anh đi nơi nào, làm gì?”
“Bây giờ anh muốn đến công ty họp, không kịp cùng em tán gẫu nhiều như vậy, để đến buổi tối, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Cung Âu nói.
“Bây giờ anh đến công ty vậy em đi làm bữa sáng.” Thời Tiểu Niệm thoát ra khỏi sự nghi ngờ của mình.
“Không cần, anh đã bảo thư ký đặt trước bữa sáng, đến công ty ăn, em tự ăn sáng đi.”
Cung Âu buông cô ra, vừa nói vừa đi thay quần áo.
Đặt trước bữa sáng.
Thời Tiểu Niệm mím môi, bốn năm không gặp, nếu như anh còn chấp nhất tay nghề của cô đã sớm chết đói.
Cô đứng tại chỗ, một tay đè lại cánh tay của chính mình, cô trùm khăn tắm, cánh tay lộ ra ở bên ngoài, cảm thấy lạnh.
Cung Âu thay quần áo xong xuôi, từ trong phòng ngủ đi ra.
Thời Tiểu Niệm đưa anh đến cửa: “Nhất định phải ăn sáng.”
“Biết rồi. Buổi tối anh đến tìm em.”
Cung Âu đưa tay ôm cô vào trong lồng ngực, hôn lên mặt cô một cái rồi mới cầm âu phục khoác vào sau đó đi ra ngoài.
Đi mấy bước, Cung Âu dừng lại.
Thời Tiểu Niệm nhìn anh.
Cung Âu quay đầu lại, một đôi mắt đen kịt nhìn cô, môi mỏng hơi cuộn lên: “Tiểu Niệm.”
“Vâng.”
“Trong bốn năm nay anh chữa bệnh.” Cung Âu nhìn cô nói, tiếng nói trầm thấp: “Anh trị hết bệnh rồi.”
“...”
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ mở to hai mắt, khó có thể tin mà nhìn anh.
Anh chữa hết bệnh rối loạn hoang tưởng rồi.
“Anh đi đây.”
Cung Âu nói xong liền rời đi.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác đứng ở cửa, rất lâu đều không có phục hồi lại tinh thần.
Sau khi Cung Âu rời đi, Thời Tiểu Niệm cũng không có ở lại ở khách sạn, cô lựa chọn trở lại hành lang trưng bày tranh.
Vừa về tới hành lang trưng bày tranh, chỉ thấy Cung Diệu giống như lão Quý tộc ngồi quỳ ở đó suy nghĩ, người máy Mr Cung đang canh giữ trước cửa hàng, nhìn thấy cô đi vào, mắt điện tử của Mr Cung quét chăm chú vào cô, cúi thấp đầu: “Chủ nhân, cô chủ đã trở về, để tôi chuẩn bị bữa sáng cho cô.”
“Không cần, hai đứa bé ăn rồi à ?”
Thời Tiểu Niệm hỏi, không đi quấy rối Cung Diệu.
“Bọn họ ăn rồi, Holy đang suy nghĩ, tiểu Quỳ chơi video-games, tôi để cho cô bé chơi 20 phút rồi.” Mr Cung hồi đáp, vô cùng rõ ràng.
“Cám ơn anh, Mr Cung.” Thời Tiểu Niệm gật đầu, nhìn xung quanh một chút: “Cha nuôi của tôi không ở đây à ?”
“Phong quản gia trở về bên người Cung tiên sinh, ông ấy bảo tôi chuyển lời cho cô chủ, có việc gọi điện thoại cho ông ấy.”
Mr Cung trả lời.
“Được.”
Thời Tiểu Niệm gật đầu, đi vào bên trong, Cung Âu trở về, thân là Quản gia, Phong Đức đương nhiên phải trở lại.
Cô trở về phòng, Cung Quỳ đang ngồi ở cuối giường cầm máy chơi game cầm tay đang chơi, Thời Tiểu Niệm đi tới giường rồi trực tiếp nằm xuống, hai mắt nhìn trần nhà.
Cung Âu trở về.
Ban đầu thì vui vẻ và hưng phấn, khẩn trương dần dần trở thành mờ nhạt, như là có mấy phần phiền muộn.
Anh trị hết bệnh rồi.
Không trách ngày hôm qua sau khi gặp lại cô cảm thấy anh là lạ, còn tưởng rằng là do bốn năm không gặp, thì ra anh khỏi bệnh rồi.
Thì ra, đây chính là con người bình thường của Cung Âu, là mặt khác của anh.
Vậy tính khí bất đồng, dễ nổi nóng, hay nổi trận lôi đình trước kia của anh cùng với tâm tình kịch liệt đến không cách nào khống chế, tật xấu trước kia đều biến mất, đây là chuyện tốt, dự định ban đầu của cô là muốn anh đi chữa bệnh.
Chỉ là không biết bốn năm trước sao đột nhiên anh lại nghĩ đến chữa bệnh, còn không cho cô một chút tin tức.
“Mom, mẹ buồn ngủ à?”
Cung Quỳ quay đầu nhìn cô, vứt luôn máy chơi gảm trong tay, bò đến trước mặt cô, rũ mắt nhìn cô.
“Mẹ nằm một lúc.” Thời Tiểu Niệm miễn cưỡng lộ ra một nụ cười: “Con thì sao, hôm nay muốn đi chơi hay là nghỉ ngơi ?”
“Con muốn gặp Dad.”
Cung Quỳ chớp một đôi mắt to nói.
Đúng.
Cung Âu còn chưa chính thức gặp hai đứa bé một lần.
“Tối hôm nay chúng ta cùng Dad ăn cơm có được hay không?” Thờì Tiểu Niệm hỏi.
Cung Quỳ hưng phấn: “Được a, được a, đến lúc đó con đi hái một đóa hoa, ta hoa, hái đóa hoa đẹp nhất!”
“Ừ.” Thờì Tiểu Niệm gật đầu, đôi mắt lẳng lặng nhìn Cung Quỳ: “Tiểu Quỳ, con cảm thấy Dad là người như thế nào?”
“Dad sao?” Cung Quỳ nằm bên người cô, bàn tay nhỏ bé nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ, không biết nghĩ tới điều gì, hì hì cười lên, cười hết sức vui mừng.
“Nghĩ gì vậy?”
Thờì Tiểu Niệm thấy dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên của Cung Quỳ, tâm tình khá hơn một chút.
“Dad sẽ thích con sao?” Cung quỳ hỏi, sau đó cười hề hề: “Nếu ba ba không thích con, con liền hôn ba ba, ba ba không thích, con sẽ hôn hôn, ba ba không thích, con lại hôn hôn.”
Đối với người ba đột nhiên xuất hiện, Cung Quỳ chỉ nghĩ là Cung Âu có thích cô bé hay không.
Thờì Tiểu Niệm nghe vậy liền sợ run lên, ngay sau đó ngẩng đầu lên sờ tóc quăn của cô bé một cái, nói: “Ba ba dĩ nhiên thích con, con hoạt bát đáng yêu như vậy.”
Thanh âm non nớt của Cung Quỳ làm cô xúc động.
Phiền muộn gì đây?
Một người biến mất bốn năm trở lại trong sinh mạng của cô, anh vẫn yêu cô, anh còn hôn cô, không phải là tốt nhất chuyện sao?
Đối với hai đứa bé thì đó cũng là chuyện tốt, cũng không thể để cho bọn nhỏ thấy ba ba nổi giận đập đồ không phải sao?