Nhómdịch:ThấtLiênHoa
Ngày hôm sau.
Ánh mặt trời chiếu qua rèm cửa sổ, ôn nhu chiếu xuống mặt đất một mảng ánh sáng.
Thời Tiểu Niệm nằm trong chăn ấm áp đang ngủ say bỗng nhiên cảm giác được bên người mát lạnh, cô dụi dụi con mắt, mở mắt ra, chỉ thấy Cung Âu đang đi tới phòng tắm.
Bóng lưng của anh rộng rãi, cao to.
Thời Tiểu Niệm lăn trên giường, lăn đến vị trí Cung Âu vừa ngủ, vùi mặt vào bên trong gối, ngửi mùi hương của anh trên gối, môi lộ ra nụ cười.
Hí, lạnh quá.
Thời Tiểu Niệm ngồi xuống, cầm lấy điều khiển nâng cao nhiệt độ, sau đó xuống giường đi tìm phòng tắm.
Hai chân còn hơi đau.
Ở một cái phòng khác tắm xong, Thời Tiểu Niệm dùng khăn tắm bao lấy thân thể, tay lùa khô mái tóc dài đi vào phòng ngủ.
Trong phòng trống rỗng.
Cô nhìn vào bên trong buồng tắm, người đàn ông này tắm còn lâu hơn so với cô.
Thời Tiểu Niệm cười cợt, ngồi xuống giường, hai mắt tùy ý đánh giá căn phòng này, ánh mắt rơi vào chiếc tủ đầu giường, phía trên đặt một đồng hồ đeo tay kiểu nam, mặt ngoài xanh ngọc, cao cấp, có giá trị không nhỏ.
Thời Tiểu Niệm cầm lên nhìn qua, đây là đồng hồ đeo tay của Cung Âu .
Cung Âu trở lại bên cạnh cô rồi.
Nghĩ đến cái này, trong đôi mắt Thời Tiểu Niệm đầy ý cười, đưa tay đặt đồng hồ trở về, nhìn thấy bên giường đặt một tờ khai của khách sạn.
Thời Tiểu Niệm cầm lên nhìn, chỉ thấy trên đó viết ngày đăng ký vào ở.
Là nửa tháng trước.
Nụ cười trên mặt Thời Tiểu Niệm cứng đờ, nửa tháng trước Cung Âu đã đăng ký ở nơi này, nửa tháng trước anh đã trở về thành phố S.
Vậy tại sao không đến tìm cô?
Thời Tiểu Niệm cầm tờ khai, hàm răng cắn vào môi, cửa ngoài truyền đến tiếng vang.
Cô đứng lên đi tới cửa nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy Cung Âu mặc áo tắm màu trắng đứng trước cửa sổ sát đất, tóc ngắn còn ướt, khớp xương ngón tay cầm điện thoại di động, lạnh lùng dặn dò đối phương: “Sắp xếp đám kí giả vào tuần sau, đẩy sự quan tâm của truyền thông đối với việc tôi trở về lên điểm cao nhất, thần bí nhất thường thường là người tuyên truyền.”
Thời Tiểu Niệm đứng ở cửa nghe.
Tiếng nói của anh trầm thấp, gợi cảm, giống như lúc trước, khỏe nhưng lại thêm chút gì đó.
“Mặt khác, trên bàn làm việc của tôi có hai phần danh sách, một phần tăng tiền lương, một phần sắp xếp thời gian gặp mặt cho tôi.” Cung Âu lạnh giọng dặn dò, vừa nói vừa quay đầu, nhìn thấy Thời Tiểu Niệm, đôi mắt anh vẫn thâm trầm như cũ: “9 giờ 30 sáng hôm nay cậu bắt đầu đi làm việc, sau một hai giờ phải xong, tôi muốn mở cuộc họp. Cứ như vậy trước đi.”
Nói xong, Cung Âu cúp điện thoại, nhìn Thời Tiểu Niệm, môi mỏng nhếch lên một vòng cung: “Tỉnh rồi hả.”
Không những tỉnh rồi, cô còn tắm xong rồi, anh không phát hiện sao?
“Vâng.” Thời Tiểu Niệm khẽ mỉm cười gật đầu, đi về phía anh, đưa tờ khai khách sạn trên tay ra hỏi: “Anh trở về S thị từ nửa tháng trước rồisao?”
Cô hi vọng anh nói đây chỉ là trước thời hạn định sẵn mà thôi.
“Đúng vậy.”
Cung Âu cầm lấy tờ khai liếc mắt nhìn, trầm thấp nói, vẻ mặt nhàn nhạt.
Thời Tiểu Niệm con mắt hơi sẫm: “Tại sao không tìm đến em?”
Cô ở ngay thành phố S, ở ngay hành lang trưng bày tranh đối diện Cao ốc N.E chờ anh, một mực chờ đợi.
“Nửa tháng này anh cố ý ẩn nấp ở thành phố S, phân tích tương lai N.E, tìm kiếm nhân tài hữu dụng có thể hợp tác với công ty.” Cung Âu nói: “Mọi người đều biết em đang tìm anh, anh đi gặp em, mọi người liền biết anh đã trở về.”
Anh nói mạch lạc rõ ràng, Thời Tiểu Niệm nghe, trong lòng hơi khó chịu.
“Nói như vậy, thời cơ trở về anh cũng là đặc biệt lựa chọn?” Thời Tiểu Niệm hỏi, cô không ngu ngốc, cô hiểu được.
“Không sai, là anh bảo cha đi báo tử, bốn năm qua, anh đã biến mất không để lại dấu vết, anh muốn chấn chỉnh lại N.E, muốn người khác một lần nữa quan tâm đến N.E, tất nhiên phải có một sự trở về kinh ngạc. Đây là thời cơ tốt nhất không gì bằng, truyền thông sẽ viết đầy về anh, anh chết mà hồi sinh.”
Cung Âu nhếch môi nở nụ cười, gương mặt đầy tinh thần.
Thời Tiểu Niệm rũ mắt, cô nghĩ, cô biết người gọi điện thoại nặc danh cho truyền thông là ai, chính là anh.
Anh cố ý để toàn bộ thế giới đều phát tán tin tức anh chết, anh trở về từ cõi chết, xác thực đủ kinh ngạc.
“Cha mẹ anh đã sớm biết anh không có chuyện gì?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
“Mẹ không biết, lòng của phụ nữ mềm yếu, dễ hỏng việc.” Cung Âu nói, trực tiếp ném tờ khai khách sạn trong tay vào trong thùng rác một cái.
Thời Tiểu Niệm đứng trước cửa sổ sát đất không nhúc nhích.
Cung Âu chuyển mắt, thấy cô sắc mặt không tốt lắm, đưa tay gạt gạt cô, “Làm sao thế?”
Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn anh: “Cung Âu, anh nên nói cho em biết một tiếng, anh có biết em đợi anh bao lâu hay không?”
Anh nói rất hay, rất có đạo lý, làm rất đúng.
Nhưng làm sao anh có thể cam lòng để cô mòn mỏi chờ đợi.
“Tức giận rồi sao?” con ngươi đen Cung Âu thâm thúy nhìn kỹ lấy cô, giơ hai tay lên đặt trên bả vai trần truồng của cô: “Không phải anh đã trở về sao?”
“...”
Thời Tiểu Niệm trầm mặc nhìn anh, không nhúc nhích.