Thấy thế, nụ cười nơi khóe môi của Cung Âu càng sâu thêm, cầm lấy bình rượu đỏ bên cạnh rót cho cô một ly rượu, sau đó ngồi vào đối diện với cô, ưu nhã giơ chén lên: “Mừng chúng ta gặp lại.”
“Chúc mừng.”
Thời Tiểu Niệm nâng ly rượu lên, nhẹ nhàng thưởng thức một ngụm liền mở miệng muốn hỏi anh, Cung Âu ngồi đối diện nhìn chằm chằm cô nói: “Em mặc áo khoác dày như vậy?”
Thời Tiểu Niệm cúi đầu nhìn áo lông vũ màu xanh da trời dày cộm trên người mình, ánh mắt hơi tối lại.
Từ năm kia tuyệt thực nhiều ngày, thân thể của cô liền trở nên đặc biệt sợ lạnh, người khác mặc áo gió thì cô phải mặc áo khoác dày, người khác mặc áo khoác, cô đã mặc áo lông rồi.
“Anh tăng nhiệt độ điều hoà cao hơn một chút, em cởi áo khoác ra, ăn cơm như vậy cũng không thoải mái.”
Cung Âu đứng lên, cầm lấy điều khiển chỉnh nhiệt độ điều hòa không khí .
“Được rồi.”
Thời Tiểu Niệm suy nghĩ một chút đáp, đưa tay kéo khoá xuống, cởi áo lông ra, ném lên ghế.
Cung Âu điều chỉnh nhiệt độ, vừa quay đầu lại chỉ thấy bên trong Thời Tiểu Niệm còn mặc áo lông, xem độ dày không chỉ có một cái, không khỏi nói, “Em sợ lạnh như vậy sao?”
Thời Tiểu Niệm ngượng ngùng nở nụ cười, “Đúng vậy, bây giờ em rất sợ lạnh.”
“Thật không?”
Cung Âu đi tới, tự nhiên nắm chặt tay cô.
Cả người Thời Tiểu Niệm run lên.
“Làm sao tay em lạnh như băng vậy?” Cung Âu cau mày nói, đẩy ly rượu lên trước mặt cô: “Uống rượu, thân thể sẽ ấm lên.”
“Được.”
Thời Tiểu Niệm nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Cung Âu ngồi về chỗ đối diện với cô, cầm lấy dao nĩa bắt đầu cắt bò bít tết.
“Bốn năm nay anh đi đâu? Có phải chịu khổ không? Có phải bị Mona bắt đi hay không? “ Thời Tiểu Niệm hỏi.
Cung Âu ngước mắt, tầm mắt qua ánh nến rơi vào trên mặt cô, tiếng nói trầm thấp: “Lúc ăn cơm anh không muốn nói chuyện này, hôm nay anh rất bận, bữa tối còn chưa ăn.”
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm cảm thấy không vui: “Anh như vậy là ngược đãi dạ dày của mình, dù bận rộn thế nào đi nữa cũng phải ăn ba bữa đúng giờ.”
“Biết rồi.”
Cung Âu nói, cúi đầu cho một khối bò bít tết vào miệng.
Thời Tiểu Niệm không hỏi lại anh cái gì, cũng không muốn quấy rầy anh dùng bữa.
Sau bữa ăn tối, Thời Tiểu Niệm dọn dẹp bát đĩa tiến vào nhà bếp, vòi nước ào ào ào chảy xuống, cô cầm cái đĩa màu trắng trong tay, đặt dưới vòi nước rửa, một đôi mắt sáng ngời, lóe ánh sáng.
“Em rửa làm gì, khách sạn sẽ cho người xử lý.”
Cung Âu đi tới nói.
“Chỉ có mấy cái đĩa, rửa nhanh thôi.”
Thời Tiểu Niệm nói.
Một đôi tay ấm áp đột nhiên từ sau ôm eo cô.
Cung Âu từ sau ôm lấy cô, lồng ngực dính sát vào cô.
“Ầm.”
Thân thể Thời Tiểu Niệm cứng đờ, cái đĩa từ trong tay rơi xuống, chỉ nghe một thanh âm giòn nhẹ vang lên, cái đĩa nứt ra làm hai.
Cung Âu cười một tiếng, cúi đầu tới gần mặt cô, thổi qua lỗ tai của cô, hơi thở phả lên gò má của cô: “Cho dù em muốn rửa nhưng cái đĩa này là tác phẩm của một đại danh sư, giá trị đáng mười vạn.”
“Cái gì?”
Thời Tiểu Niệm sửng sốt, anh cầm tác phẩm đắt tiền lên bàn làm bộ đồ ăn?
“Nói, bồi thường anh thế nào?”
Cung Âu hỏi, âm thanh gợi cảm, môi mỏng khẽ nhếch, hướng về lỗ tai của cô, nhẹ nhàng thổi một hơi.
Nhất thời cả người Thời Tiểu Niệm mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống, Cung Âu xoay người của cô qua, đôi mắt đen thật sâu nhìn chằm chằm cô.
Hàng mi của cô rung rung, ngước mắt nhìn anh.
Hai người dựa vào nhau rất gần, gần đến mức cô có thể đếm rõ lông mi của anh có bao nhiêu cái.
Thời Tiểu Niệm có thể cảm giác được hô hấp của mình trở nên quái dị, chợt dồn dập lên.
“Cung Âu, em có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh.”
Thời Tiểu Niệm nói, âm thanh có chút ảm đạm.
Cung Âu nhìn chằm chằm cô, cười vô cùng ám muội: “Anh còn chưa làm gì em, âm thanh này của em làm sao nghe như đang rên rỉ vậy”
“…..”
Thời Tiểu Niệm ngậm chặt miệng.
Cung Âu cúi đầu xuống liền hôn môi cô, thân thể Thờì Tiểu Niệm càng ngày càng mềm nhũn, nếu như không phải cánh tay của anh ôm chặt lấy cô, cô đã sớm té xuống đất.
Anh phong toả môi cô, bá đạo chiếm cứ môi cô.
Thờì Tiểu Niệm run rẩy, mấy giây sau, cô đưa tay ôm lấy bả vai anh, chủ động mở môi ra, mời gọi anh tiến vào, dây dưa hôn nhau, hôn cuồng nhiệt.
Cung Âu hai tay ôm chặt cô, hai người vừa hôn vừa dọc theo tường di chuyển
Thờì Tiểu Niệm cả người đều choáng váng, rời khỏi phòng bếp, cô liền bị Cung Âu đẩy về phía cạnh cửa, Cung Âu lấn người lên, ở trên môi cô cắn đến tê dại, điên cuồng, không để ý hết thảy, anh cởi áo lông của cô ra.
Cởi xong một cái, môi của anh lập tức tiến tới, tiếp tục hôn cô, tước đoạt hơi thở của cô.
Anh cởi áo cô một cái lại một cái ném xuống đất, cúi đầu nhìn cô một cái.
“Em có cần thiết phải mặc nhiều như vậy hay không? Là đề phòng anh sao?”
Hàng lông mày của Cung Âu nhíu chặt.
“Không phải.” Thờì Tiểu Niệm có chút quẫn bách.
“Không phải cái gì?”
“Em không đề phòng anh.” Cô làm sao có thể đề phòng anh.
“Không phải đề phòng anh, là hoan nghênh anh?” Cung Âu nở một độ cong tà khí.
“Em cũng không phải cái đó... ưm.”
Cung Âu một lần nữa ngậm môi cô, vừa hôn vừa đẩy cô đi ra ngoài, bàn tay nóng bỏng ở trên người cô dao động, hô hấp càng ngày càng trầm trọng, môi mỏng khẽ cắn cô.
Làm sao đến phòng ngủ Thờì Tiểu Niệm không biết.
Làm sao ngã xuống giường cô cũng không biết.
Cô chỉ biết là mình có một bụng vấn đề chưa kip hỏi ra liền theo Cung Âu lên giường, cô chỉ biết là màu sắc đèn trong phòng này giống như ánh sáng hoàng hôn mờ ảo vậy, chập chờn đung đưa như sóng biển.
Cung Âu nằm ở trên người cô, một lần lại một lần.
Không ngừng nghỉ.
Cô đau kêu thành tiếng, Cung Âu hôn lên môi cô, phong toả âm thanh.
Một đêm triền miên.
Thờì Tiểu Niệm lần đầu tiên cảm giác được thân thể mình ấm áp, bởi vì anh, cô đưa năm ngón tay chôn vào tóc ngắn của anh, lau mồ hôi.
...
Sau một hồi vận động kịch liệt, Cung Âu rất nhanh liền rơi vào giấc ngủ, Thờì Tiểu Niệm nằm bên cạnh anh, một đôi mắt trắng đen rõ ràng đánh giá anh.
Mặt Cung Âu, lông mày Cung Âu, lông mi Cung Âu, ánh mắt Cung Âu.
Bốn năm không thấy, mặt mũi anh thành thục hơn rất nhiều so với trước kia.
Vấn đề cô muốn hỏi đều không hỏi được.
Cô mệt mỏi, đau lưng.
Thờì Tiểu Niệm kéo cánh tay anh một cái, dịch người tựa vào khuỷu tay anh, Cung Âu rất tự nhiên ôm chặt lấy cô.
Một động tác nhỏ, vô ý thức như vậy khiến cho đáy lòng Thờì Tiểu Niệm không khỏi ấm áp.
Cô nhắm mắt nhích lại gần trong ngực anh, đôi môi mềm mại nở một nụ cười, cô muốn, sau này cô sẽ không mất ngủ nữa.