Nhómdịch:ThấtLiênHoa
Thì ra anh còn chưa quên cô.
Thực sự là hiếm thấy, bốn năm không gặp, lại dùng thủ đoạn này.
“Cung tiên sinh còn đang chờ cô cùng đi ăn tối.” Tài xế mỉm cười nói.
“Bữa tối ? Đến bây giờ anh ấy còn chưa ăn tối? “ Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên.
“Đúng thế.”
Tài xế gật đầu.
Thời Tiểu Niệm nhíu mày, ngồi vào xe, lông mày nhíu chặt.
Người đàn ông này thật là, thân thể của mình cũng không quản được, nửa đêm còn chưa ăn tối, còn muốn mạng nữa hay không vậy?
Dọc theo đường đi, Thời Tiểu Niệm hỏi tài xế rất nhiều vấn đề, tất cả đều liên quan đến Cung Âu nhưng tài xế vẫn chỉ lập lờ hoặc là trực tiếp nói không rõ, không biết.
Cô không thể nào hỏi được tin tức gì quan trọng.
Tài xế lái xe đến trước một khách sạn.
Khách sạn ?
Thời Tiểu Niệm đẩy cửa xe ra, bước xuống, tài xế đưa cho cô một tấm thẻ mở cửa phòng.
“Cảm ơn.”
Thời Tiểu Niệm cầm thẻ phòng đi vào khách sạn, trong khách sạn to lớn, phía trước sảnh chính là một vệ sĩ mặc tây trang màu đen.
Cô đi vào, dọc theo đường đi được vệ sĩ dẫn dắt, thay cô mở thang máy, nhấn nút thang máy, hộ tống cô đến trước cửa một căn phòng đang đóng chặt.
Thời Tiểu Niệm lấy tấm thẻ mở cửa ra, ánh sáng mập mờ, mặt đất sạch sẽ, cô đi vào đóng cửa lại.
Đây là một phòng tổng thống.
Đi vào chính là phòng tiếp khách, không có một bóng người.
“Cung Âu.”
Thời Tiểu Niệm giương giọng hô, không có ai đáp lại cô, cô đi vào, đẩy một cánh cửa ra, đó là một phòng ăn.
Ánh sáng vàng lộ ra không khí ám muội.
Trên bàn ăn trải khăn trải bàn, mặt trên để giá cắm nến, cây nến hình xoắn ốc sáng được thắp ngọn lửa, bộ đồ ăn được xếp cẩn thận tỉ mỉ.
Thời Tiểu Niệm đi về phía bàn ăn, nhìn phía trên giá cắm nến, trong đĩa có sườn bò, bò bít tết, không có dấu hiệu nào không nói cho cô biết, anh đã trở về.
Bỗng nhiên cô nghĩ đến tin nhắn kia của Mona.
Mona nói đúng, tin tức này từ trong miệng Mona nói ra, cô xác thực không thoải mái như vậy.
Nhưng bất kể như thế nào anh đã trở về, không phải sao?
Hoa hồng của Cung Âu vẫn đưa đến chỗ cô rồi, không phải sao ?
“Đến rồi sao?”
Âm thanh từ tính gợi cảm ở sau lưng cô vang lên.
Thân thể Thời Tiểu Niệm không khỏi chấn động, giọng nói này quá lâu cô không nghe thấy rồi.
Cô xoay người, Cung Âu từ bên ngoài đi tới, trên tay cầm một tập văn kiện, mặc áo sơ mi gọn gàng trên người, ca-ra-vat được thắt ngay ngắn, dời tầm mắt từ trên văn kiện nhìn về phía cô, con ngươi đen thâm thúy không đáy, dường như nuốt chửng hết thảy.
“.....”
Thời Tiểu Niệm yên lặng nhìn anh, môi giật giật, muốn nói cái gì lại nói không ra.
Bốn năm rồi.
Rõ ràng cô có rất nhiều điều muốn nói với anh nhưng giây phút này cô lại không biết nên nói cái gì.
“Đừng đứng đấy, ngồi xuống ăn cơm.” Cung Âu nhìn cô một cái, nói xong liền đưa tay khép lại tập văn kiện để ở bên cạnh.
Thời Tiểu Niệm nhìn bộ dáng của anh, giường như anh gầy đi lại như không gầy.
Bốn năm, cô không thể không thừa nhận, hình ảnh của anh ở trong trí nhớ cô dường như trở nên mơ hồ.
Có lẽ là gầy.
Bọn họ cách xa bốn năm, làm sao anh lại không gầy được đây?
“Đừng nhúc nhích.”
Thời Tiểu Niệm rốt cục lên tiếng.
“...”
Cung Âu ổn định bước chân, bên trong tròng mắt màu đen có một tia nghi hoặc.
Thời Tiểu Niệm chạy về phía anh, liều lĩnh nhào vào trong ngực anh, duỗi hai tay ra, vững vàng ôm lấy, dán mặt vào lòng anh, lắng nghe nhịp tim chân thật nhất.
Cung Âu bị cô nhào đến lùi về sau một bước, cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng, khóe môi nhếch lên một vòng cung: “Vừa gặp mặt đã nhào vào ôm, bốn năm không gặp, Thời Tiểu Niệm, em đã học được cách trêu chọc đàn ôngrồi hả?”
“....”
Thời Tiểu Niệm ngửa đầu nhìn anh, lông mày cau lại.
“Khen em đấy.” Cung Âu cười nhẹ, cầm tay cô từ trên eo mình kéo đến trước bàn ăn, giúp cô kéo ghế ra.
Thời Tiểu Niệm hơi kinh ngạc nhìn động tác của anh.
“Làm sao vậy? “
Cung Âu hỏi.
“Hình như đây là lần đầu tiên anh khách sáo với em như vậy.” Thời Tiểu Niệm nói.
Lại thay da đổi thịt, trước đây anh luôn ra lệnh cho cô, chỉ huy cô, cô muốn xem xem cái dáng vẻ đạo mạo này của anh có thể duy trì bao lâu.
“Vậy em muốn anh để cái ghế lại chỗ cũ?” Cung Âu nhíu mày, đưa tay đẩy ghế tựa trở về.
“Không muốn.”
Thời Tiểu Niệm vội vã ngăn cản anh, ngồi xuống.