Mười phút sau, Thời Tiểu Niệm dẫn cặp sinh đôi vào cao ốc N.E, đi thang máy đến phòng làm việc của tổng tài.
Vừa đi vào, bí thư Anny thấy cô liền mỉm cười: “Tịch tiểu thư, có phải cô muốn tìm tổng tài không, ngài ấy đang họp, bây giờ tôi sẽ đi nói với ngài ấy, nhất định tổng tài sẽ lập tức đi ra.”
Vừa nói Anny vừa đi về phía phòng họp.
Anny là nhân viên cũ của N.E, đã nhìn thấy tổng tài tùy ý mang Thời Tiểu Niệm đi vào phòng họp, bốn năm trôi qua, nhất định tổng tài càng gấp gáp muốn gặp vị hôn thể của mình hơn.
“Không cần, tôi có thể chờ...”
Thời Tiểu Niệm không kịp ngăn cản cô, hơi bất dắc dĩ nở nụ cười, cô rũ mắt nhìn cặp sinh đôi: “Vậy chúng ta ngồi chờ một lát đi, chút nữa Dad sẽ ra tới.”
“Dạ.”
Cung Quỳ ngọt ngào nói.
Thời Tiểu Niệm mang hai bé vào phòng nghỉ ngơi, cô ngồi trên ghế sô pha thật dài, dùng đôi tay lạnh như băng che lên mặt.
Còn chưa thấy được người, mặt của cô đã nóng đến như thế này.
Cũng không phải lúc mới mười bảy, mười tám tuổi mới biết yêu, đừng mất mặt như vậy.
Cung Diệu yên lặng ngồi bên cạnh, Cung Quỳ chạy vòng quanh bàn uống trà nhỏ trong phòng nghỉ ngơi, chạy tới chạy lui, cầm một đóa hoa màu xanh trên tay: “Lát nữa con muốn tặng hoa cho Dad, nhất định Dad sẽ rất yêu thích con.”
Tặng quà.
A.
Lúc này Thời Tiểu Niệm mới nhớ tới, dường như cô cĩng chưa có chuẩn bị quà tặng, cô cắn cắn môi, thôi, chờ đi.
Nếu bây giờ cô đi, nhất định lát nữa Cung Âu lại trách móc cô.
Tính tình của anh luôn không được tốt lắm.
Nhưng mà, bốn năm qua anh đã ở đâu nhỉ, lúc trở lại thì quần áo gọn gàng, rốt cuộc anh muốn làm gì?
“Cốc cốc.”
Ngoài cửa bị gõ hai cái.
Nhất thời trong lòng Thời Tiểu Niệm căng thẳng, từ trên ghế sô pha đứng lên, bàn tay hơi khẩn trương siết chặt lại.
Cửa bị đẩy ra.
Bí thư Anny bê văn kiện từ bên ngoài đi vào, cúi đầu nhìn cô: “Xin lỗi Tịch tiểu thư, tổng tài đang họp, ngài ấy bảo cô ở đây chờ một chút.”
Chờ một chút.
Sắc mặt Thời Tiểu Niệm cứng đờ, sau đó gật đầu: “Được rồi.”
Thôi vậy, Cung Âu vừa trở lại đã đối mặt với một đống công việc bừa bộn của N.E, đương nhiên là phải xử lý trước.
“Hai con uống cà phê hay sữa?”
Anna hỏi hai đứa bé.
“Sữa, cám ơn dì.” Cung Quỳ giơ hoa trong tay lên vui vẻ nói.
“Lấy nước sôi cho nó, hôm nay nó đã uống hai ly sữa tươi.” Cung Diệu ngồi bên cạnh lạnh lùng nói.
“Holy!”
Cung Quỳ trợn mắt.
“Anh là anh trai, em phải nghe lời anh.” Cung Diệu lễ phép gật đầu với Anny: “Làm phiền dì.”
Anny bị cặp sinh đôi làm cho sửng sốt, thấy bộ dạng này của Cung Diệu, củng theo phản xạ gật đầu trả lời: “Không phiền không phiền, vậy tôi đi rót nước tới.”
Thời Tiểu Niệm ngồi trên ghế sô pha, không để ý hai đứa bé đang nói gì.
Cô thừa nhận, hiện tại đầu óc cô trống rỗng.
Nhưng chờ đợi, cũng đã chờ suốt sáu tiếng.
Thời Tiểu Niệm sợ Cung Âu đi ra không gặp cô, vì vậy dẫn cặp sinh đôi ăn bữa tối trong phòng nghỉ ngơi, sau đó dỗ hai đứa bé ngủ, để cho Phong Đức và vệ sĩ ôm hai đứa về phòng triển lãm tranh.
Cô tiếp tục chờ một mình.
Nỗi khẩn trương trong lòng cũng theo thời gian từ từ trôi đi.
Cô đi tới đi lui trong phòng nghỉ, cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, đã hơn mười một giờ đêm, gần mười hai giờ.
Cô không có tâm tình ăn tối, chỉ lo chăm sóc gắp thức ăn cho hai bé, cũng chưa ăn cái gì, lúc này lại đói.
Thời Tiểu Niệm cầm ly lên muốn đi rót nước, đẩy cửa ra theo bản năng nhìn về phòng họp bên kia, cánh cửa bên kia vẫn đóng chặt.
“A.”
Đột nhiên có một tiếng thét chói tai làm Thời Tiểu Niệm sợ hết hồn.
Cô kinh ngạc nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy Anny từ trong phòng giải khát đi ra, trên mặt tràn đầy khiếp sợ nhìn Thời Tiểu Niệm: “Tịch tiểu thư, sao cô còn ở đây? Tôi nghĩ rằng cô đã đi với tổng tài chứ.”
“Cung Âu đã đi sao?”
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên, trong lòng chìm xuống.
“Đúng vậy, một giờ trước hội nghị xong ngài ấy đã đi rồi, tôi nghĩ rằng hai người đi chung chứ.” Anny kinh ngạc nhìn cô.
“...”
Không có.
Cô vẫn luôn chờ đợi trong phòng nghỉ ngơi, Cung Âu không có tới tìm cô.
“Tôi đã nói với tổng tài là cô đang ở trong phòng nghỉ ngơi nha, vậy làm sao bậy giờ?” Anny bưng ly nước hơi bất an hỏi.
“Cô có số điện thoại di động của anh ấy không?”
Thời Tiểu Niệm miễn cưỡng cười một tiếng.
“Không có, hôm nay tổng tài trở lại vẫn luôn họp, sắp xếp cho chúng tôi một đống nhiệm vụ, hôm nay tôi còn phải tăng ca nữa.” Anny lắc đầu một cái.
“Vậy sao, không có chuyện gì nữa, tôi đi chỗ khác tìm anh ấy.”
Thời Tiểu Niệm cười nói, để ly qua một bên, giơ chân đi về phía trước.
Mới vừa đi mấy bước, thân hình Thời Tiểu Niệm quơ quơ suýt chút nữa ngã xuống, Anny vội vàng đỡ cô: “Tịch tiểu thư cô không sao chứ?”
“Không sao, tôi đi trước.”
Thời Tiểu Niệm nói nhỏ, đưa tay đè lên đầu rời đi.
Hai ngày nay cô rất bận rộn không có nghỉ ngơi tốt, tối hôm nay cô rất mệt, vẫn luôn dựa vào cà phê để chống đỡ, lúc này trong đầu vừa trống rỗng lại choáng váng.
Thời Tiểu Niệm từ trong cao ốc N.E đi ra, nhìn phòng triển lãm tranh đối diện, một chữ “nhà” lóe lên ánh sáng.
Nhà.
Thời Tiểu Niệm mỉm cười, phòng tranh này đã mở lâu như vậy, lần đầu tiên cô cảm thấy chữ này thật chói mắt.
Cung Âu này cũng thật là, cho dù là rất bận đi, cũng phải cho cô một cuộc điện thoại chứ, bỏ mặc cô ở đó chờ sáu tiếng cũng thật là quá đáng.
Khi thấy anh, nhất định cô phải mắng anh một trận thật to.
Thời Tiểu Niệm giơ chân lên muốn đi, một chiếc xe nhỏ đen nhánh ngừng ngay trước mặt, ngăn cản đường đi của cô.
“...”
Thời Tiểu Niệm nhíu mày.
Tài xế đẩy cửa xe bước xuống, đưa tay mở cửa sau ra, cung kính cúi đầu: “Tịch tiểu thư, mời lên xe.”
“Tôi không quen biết anh.”
Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói.
“Tôi nghĩ Tịch tiểu thư sẽ lên xe.” Tài xế nói, đi ra phía sau ý bảo Thời Tiểu Niệm bước tới.
Thời Tiểu Niệm nghi ngờ đi lên, tài xế mở cốp sau ra, một mùi hương từ bên trong bay ra, chỉ thấy toàn bộ bên trong cốp sau đã chất đầy hoa hồng màu đỏ, đỏ đến chói mắt.
Phía trên dùng phấn vàng kim rải thành bốn chữ: Anh đã trở lại.
“...”
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên mở to mắt, kinh ngạc lấy tay che mặt, trên miệng toát ra nụ cười ngạc nhiên mừng rỡ.