Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Em ăn chậm một chút, bộ dạng ăn uống của em thật xấu xí làm cho người ta đối diện không thể nào nhìn cho được.” Cung Âu thích nhìn cô ăn cơm, nhưng lại hay chê cách ăn uống của cô rất xấu xí.
“Anh không cần phải để ý đến tôi.”
Thời Tiểu Niệm cắn bánh mì hàm hồ không rõ nói, tiếp tục ăn rất nhanh.
Từ lúc cùng Cung Âu sống chung cho đến bây giờ, cô đủ hiểu, nếu muốn lắp đầy cái bụng phải giành giật phần ăn với Cung Âu, hắn là một tên có cái dạ dày khủng long, bất kể lúc nào, khi mình đã ăn hết phần ăn của mình xong, thấy cô còn nữa, nhất định sẽ giành lấy phần của cô mà ăn.
Cô đã nhiều lần chịu để cho bụng đói meo.
Sáng sớm lại ở trên giường vận động, cô đói chịu không nỗi, không để ý đến cái gì mà hình tượng.
Cung Âu nhìn động tác của cô, biết được cô đang nghĩ gì, không nói nữa, ưu nhã ăn xong phần ăn của mình, sau đó duỗi cánh tay dài ra, dễ dàng giành lấy phần ăn còn lại trong tay cô, thản nhiên như không có chuyện gì, bỏ vào miệng ăn.
Giành phần ăn với cô mà còn ăn rất tự nhiên nữa.
“...”
Thời Tiểu Niệm mới chỉ ngậm vào miệng một miếng trứng với bánh mì, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn tiêu diệt miếng bánh mì nhỏ còn lại của mình.
Đây là hắn cố ý không muốn cho cô ăn no mà.
“Đều của tôi.”
Ăn xong, Cung Âu ung dung bình tĩnh xoa tay, hai con mắt nhìn về phía cô đang ngậm miếng bánh nở nụ cười đắt ý.
“...”
Thời Tiểu Niệm hy vọng lúc này mình thành một con chó, nếu được như vậy cô nhất định sẽ nhào tới cắn hắn mấy cái!
Dùng xong bữa ăn sáng, Cung Âu thay đổi y phục chuẩn bị ra cửa, Thời Tiểu Niệm bị bắt buộc đưa phải tiến hắn ra tới cửa, thuận miệng hỏi, “Đúng rồi, không có tin tức của Đường Nghệ sao?”
Nghe vậy, sắc mặt của Cung Âu lạnh lẻo, không vui nhìn về phía cô, “Vẫn đang tìm, em gấp gáp cái gì?”
Cung Âu đúng là một con người —— nói trở mặt liền trở mặt.
Vẫn đang tìm? Nói thẳng là không muốn tìm đi.
“Tôi biết.” Thời Tiểu Niệm không nói gì nữa, tiễn hắn ra cửa.
Ngoài cửa, Phong Đức cùng mấy người hộ vệ đã đợi sẵn.
Cung Âu đi ra cửa, Thời Tiểu Niệm đang muốn đóng cửa, chỉ thấy đôi mắt hung dữ của Cung Âu đang trừng mình, bất đắc dĩ cô tiến về phía trước, nhón chân lên khẽ hôn lên môi hắn một cái.
Không thỏa mãn nên Cung Âu kéo cô ôm vào trong ngực, kéo nụ hôn này càng sâu, mạnh bạo.
Sau khi hôn một cái hôn thật nồng, Cung Âu mới thỏa mãn buông cô ra, giọng nói anh ách hấp dẫn (sexy): “Buổi tối tham gia tiệc rượu cùng tôi .”
“Sao? Không phải tham dự yến hội phải mang theo bạn gái sao?”
Tiểu Niệm sửng sốt một chút, nhìn về phía Phong Đức đứng bên cạnh, phải đi cùng bạn gái chứ.
Cung Âu là có ý gì, đi cùng bạn tình, cùng thư ký, cùng bạn gái, rất nhiều lựa chọn.
“Cho em đi thì đi đi, sao phải nói nhảm nhiều như vậy.” Cung Âu bất mãn nhíu mày.
“Nhưng người cùng anh đi dự tiệc nhất định sẽ bị cánh phóng viên chú ý, em gái tôi là ngôi sao lớn, tôi sợ truyền thông viết linh tinh, đến lúc đó sẽ tạo ảnh hưởng không tốt đến em ấy.” Lúc Tiểu Niệm nói.
Cô thực sự không muốn cùng cung Âu đi dự bất kỳ bữa tiệc công khai nào, cô chỉ muốn thu người lại, càng ít người biết càng tốt, đến lúc cô rời đi còn có thể lừa gạt chính mình đây chỉ là một giấc mộng toàn ảo ảnh mà thôi.
Tất cả là còn có thể bắt đầu lại từ đầu.
Bằng không, nếu cùng Cung Âu nổi tiếng, tương lai của cô đến lúc ra đi thì truyền thông cũng không buông tha cho cô.
“Có thể viết linh tinh cái gì, chị gái của cô ấy là phụ nữ của Cung Âu đây, không phải cô ta càng thêm nổi tiếng hay sao.” Cung Âu hừ lạnh một tiếng, lại nói: “Có điều, tôi tham gia tiệc rượu không bao giờ có việc báo trí tiếp cận.”
Ngoại trừ lần trước ở tiệc cưới của em gái cô, đó là cô chạy đi.
“Vậy à.”
Thời Tiểu Niệm gật đầu.
Cung Âu xoay đi ra ngoài, bỗng nhiên, hắn lại dừng lại, lạnh lùng nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, ánh mắt sắc bén như dao: “Thật không biết cô là vì tỷ muội tình thâm, hay vẫn là không muốn để cho người ngoài biết quan hệ của chúng ta.”
Thời Tiểu Niệm trong lòng cả kinh, nhưng bên ngoài vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh, miễn cưỡng nở nụ cười, “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi cũng không phải doanh nhân, có cái gì mà sợ .”
“Rất tốt.”
Cung Âu lạnh lùng thốt lên, từ lúc ở Vân Thượng đảo, khi cô ở đó, hắn luôn cảm giác thấy hình như cô không muốn hắn cùng cô ở cùng một chỗ.
Cung Âu đi rồi, Thời Tiểu Niệm dọn dẹp nhà một chút, liền thay một chiếc váy dài giản dị, phối hợp với một cái thắt lưng, mang một đôi giày da.
Cô đứng nhìn mình trước gương, trong gương là cô, hình dáng rất xinh đẹp.
Con người ta đều đẹp nhờ quần áo - lời nói này đến nay không sai chút nào, Cung Âu không cho phép cô mặc những bộ quần áo rộng thùng thình, mua cho cô rất nhiều váy, so với phong cách của cô trước kia rất khác nhau.
Không biết là có mưu tính gì hay không?
Thời Tiểu Niệm vén tóc qua tai, cầm lấy túi đi ra ngoài.
Cô đi đến đường lớn, đứng bên lề đường, nhìn xe cộ trên đường, đang chuẩn bị vẫy một chiếc xe taxi.
Một chiếc xe Porsche màu trắng đậu ngày trước mặt cô.
“Tiểu Niệm.” Mộ Thiên Sơ ngồi chỗ ghế lái, mặc một bộ đồ bình thường, nho nhã nhưng lại trẻ trung, hắn tháo mắt kính xuống, mỉm cười nhìn về phía cô: “Mới vừa chạy đến, vừa đúng dịp thấy cô, lên xe đi.”
Thời Tiểu Niệm hơi sửng sốt, không phải đã hẹn gặp nhau ở quán cà phê rồi sao.