Sao lại vừa vặn lúc cô vừa đi ra như vậy.
Hắn cũng không hề hỏi cô tại sao lại xuất hiện ở đây như vậy.
Thời Tiểu Niệm một bụng đầy nghi vấn, nhưng không hỏi đến, chỉ cười cười nói, “Gặp anh ở đây thì quá tốt rồi, vậy anh đưa tư liệu Đường Nghệ cho tôi luôn đi.”
Mộ Thiên Sơ ngước mắt nhìn cô, ngón tay vân vê chiếc mắt kính, ôn hòa nói, “Tư liệu tôi để ở công ty, vốn là trên đường đến quán cà phê sẽ đi ngang qua công ty sẽ lấy rồi mang đến đó, nếu đã gặp nhau, vậy cô cùng tôi đến công ty đi.”
Một lý do không chê vào đâu được.
Thời Tiểu Niệm không nghĩ được lý do nào để từ chối, gật đầu đi về ghế phụ đằng sau ngồi, “Cảm ơn.”
“Chỉ là một việc nhỏ, cô không cần nói cám ơn với tôi.” Mộ Thiên Sơ mỉm cười nói, tay chuyển động vô lăng, quay đầu lái xe đi.
Thời Tiểu Niệm ngồi trên xe, đây là lần đầu tiền cô ngồi vào xe của Mộ Thiên Sơ.
Còn nhớ lúc còn nhỏ, lần nào cũng là cô chở hắn đi.
“Nươc hoa Dier của Mộ thị.” Mộ Thiên Sơ đột nhiên nói.
Thời Tiểu Niệm sững sờ, hắn nhận ra mùi nước hoa trên người cô, liền cười nhạt: “Đúng vậy.”
“Là loại nước hoa đầu tiên được tôi điều chế ra, một loại nước hoa có mùi hương của cỏ xanh rất thích hợp với cô.”
Mộ Thiên Sơ nói chuyện tự nhiên như đang nói chuyện phiếm với cô.
“Có đúng không?”
Thời Tiểu Niệm gật đầu.
Hắn là người mất trí nhớ kia mà, cô không tin được, đầu óc cô quay cuồng, vì muốn giữ lại chút kỷ niệm cuối cùng với hắn, mà liều mạng điên cuồng đi làm thêm, chỉ vì để mua một chỗ vào tham dự triễn lãm điều chế nước hoa của hắn.
Sau đó, dần dần cô cũng thích loại mùi hương này.
Sau nhiều năm như vậy, Dier cải tiến, nhưng hương thơm cũng không còn được như xưa, mà cô vẫn quen dùng nó.
Hai người trò chuyện về nước hoa, dọc theo đường đi cũng không lúng túng, lái xe khoảng 30 phút sau, Thời Tiểu Niệm thấy có gì đó không đúng lắm, “Công ty Ly Thiên Hương của Mộ thị đâu có xa như vậy?”
“À, tôi còn muốn đi một chỗ, cô đừng nóng vội.”
Mộ Thiên sơ hơi áy náy liếc nhìn cô.
“...”
Cô đã lên xe của hắn còn có thể nói gì, cô có thể nói rằng cô chỉ muốn lấy tư liệu rồi đi về hay sao!
Thời Tiểu Niệm cắn môi, nếu như đổi lại là trước đây, cô sẽ rất vui vẻ khi được ở chung một chỗ cùng với hắn, nhưng bây giờ cảnh thì còn nhưng người đã mất. Cho nên ở cạnh nhau quá lâu sẽ làm cô cảm thấy không dễ chịu.
“Xin lỗi.” Mộ Thiên Sơ nói.
Cô còn có thể nói gì đây, nên Tiểu Niệm cười cười, “Không có gì.”
Xe dừng lại một nơi, Mộ Thiên Sơ đẩy cửa xe đi xuống, cúi đầu nói với cô, “Tiểu Niệm, cô cũng xuống đây đi một chút, ngồi xe lâu như vậy cũng mệt mỏi.”
“Không cần, anh đi làm chuyện của anh đi.”
Lúc Tiểu Niệm nói.
“Ok, vậy tôi đi vào nói chuyện.” Mộ Thiên Sơ nói, “Nếu em thấy tẻ nhạt có thể đi xuống một chút, nơi này từng là công viên trò chơi lớn nhất cả nước.”
Mộ Thiên Sơ nói xong rời đi.
Công viên trò chơi
Thời Tiểu Niệm sửng sốt một lúc, ngước mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy một cánh của bảy sắc cầu vòng, Một tấm áp phích rất lớn, trên đó có mấy chữ to - CÔNG VIÊN TRÒ CHƠI PHONG CUỒNG
Công viên trò chơi Phong Cuồng.
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn cánh cửa trước mắt, cả người cứng ngắc ngồi yên một chỗ.
Một lúc sau, cô mới hoàn hồn đẩy cửa bước xuống xe, một mình đi vào, tại sao nơi này lại trở thành thê thảm như vậy, hơn mười năm trước nơi này còn rất huy rực rỡ, các trò chơi cũng rất vui.
Năm đó, cô 11 tuổi
Đây là nơi tổ chức sinh nhật, Mộ Thiên Sơ biết cô thích công viên trò chơi Phong Cuồng này, liền năn nỉ Mộ gia bao trọn nơi này.
Hai người bọn họ được Mộ gia đưa từ quê lên nơi này chơi.
Hai người ở đây quậy cả ngày.
Tất cả là hắn cùng cô chơi, hắn không chơi gì, toàn bộ chỉ chơi cùng với cô, cô nhớ ngày đó cô rất vui và thích thú.
Một mình Thời Tiểu Niệm chậm rãi đi vào trong , nhìn mọi thứ xung quanh dường như đã từng quen thuộc, hồi ức bao năm trước lại ùa về trong cô lúc này.
Xa xa, là chỗ đặt một chiếc cầu tuột.
Thời Tiểu Niệm nhìn xa xăm, phảng phất trông thấy một cô bé dẫn một cậu bé đi lên, sau đó để tay sau lưng của cậu bé, nói với cậu bé: “Thiên Sơ, không phải sợ, em đẩy anh xuống, chơi cái này rất vui.”
“ừm.”
Cậu bé hoàn toàn tin tưởng cô bé, được cô bé đẩy xuống cầu tuột, vui vẻ cười ha hả.
Bên tai cô còn phảng phất nghe được tiếng cười thích thú của cô bé và cậu bé ấy.
Những hồi ức ấy, đều đã qua rồi.
Thời Tiểu Niệm lập tức quay đầu đi, không để cho mình tưởng tượng nữa, cô quay người lại, đã thấy Mộ Thiên Sơ đứng cách đó không xa, ánh mắt phức tạp nhìn cô
Lúc trước là một thiếu niên.
Bây giờ là Mộ Thiên Sơ.
Viền mắt của Thời Tiểu Niệm ửng hồng, Mộ Thiên Sơ cũng yên lặng nhìn cô.
Lòng của cô chấn động mạnh mẽ, trong ánh mắt đó, cô có một loại ảo giác, là Mộ thiên Sơ đã nhớ ra cô.
Một lát sau, Mộ thiên Sơ mỉm cười rồi đi về phía cô.
“Tại sao đưa tôi đến nơi này” Thời Tiểu Niệm hỏi hắn.
Không phải anh đã nhớ lại gì sao?
“Tôi chuẩn bị mua lại nơi này, xây thành một xưởng sản xuất nước hoa.” Mộ Thiên Sơ quan sát kỹ khuôn mặt cô: “Cô làm sao vậy, tại sao mắt lại đỏ.”
Hóa ra là như vậy.
Không phải là vì nhớ ra cô nên đưa cô tới đây.
Không nhớ ra được cũng tốt, hiện tại dưới tình hình như thế nhớ lại đối với hắn không có gì gọi là tốt.
Những ký ức này, cô cũng nên mau chóng chôn vùi nó đi.
“Gió thổi vào mắt nên hơi đau một chút.” Thời Tiểu Niệm nháy mắt một cái, nói, “Vậy công việc của anh đã xong chưa?”
“Xong rồi, đi thôi.”
Mộ Thiên Sơ nói, lịch sự nghiêm người qua một bên làm động tác mời chào, cùng cô rời đi.
Sau đó, Mộ Thiên Sơ không còn chạy vòng tới vong lui nữa, mà đi thẳng về công ty, Thời Tiểu Niệm đứng trên một con đường rất đẹp, chốc lát sau, Mộ Thiên Sơ đem một tập văn kiện dầy đưa cho cô, “Giờ cô đi đâu, tôi đưa cô đi.”
“Không cần, tôi đi tàu điện ngầm được rồi.”
Thời Tiểu Niệm ôm túi giấy trong ngực, khéo léo từ chối.
“Vậy tôi đưa cô đến trạm tàu điện ngầm.”
Mộ Thiên Sơ kiên trì.
Lúc Tiểu Niệm muốn nói gì đó, Mộ Thiên Sơ đã mở cửa xe, cô không thể làm gì khác hơn là lại một lần nữa ngồi lên xe của hắn.