Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nơi này cách trạm tàu điện ngầm rất gần.
Suốt dọc đường hai người đều không nói chuyện.
Đến bên ngoài trạm tàu điện ngầm, Thời Tiểu Niệm cởi đai an toàn đang muốn xuống xe, bỗng nhiên Mộ Thiên Sơ mở miệng: “Mộ thị đang nội đấu.”
“Cái gì?”
Thời Tiểu Niệm giật mình, ngẩng đầu lên, chỉ thấy vẻ mặt của Mộ Thiên Sở tựa hồ rất mệt mỏi ngồi ở chỗ đó.
“Cô biết tôi còn có một chị gái, khi còn bé, do bị mù nên cha tôi chê tôi làm ông mất mặt, nên liền toàn lực bồi dưỡng chị gái tôi.” Mộ Thiên Sơ nhìn phía trước nói: “Hiện tại, cha tôi muốn bồi dưỡng tôi thành người kế thừa, mà chị gái tôi rất háo thắng nên muốn cùng tôi cạnh tranh vị trí tổng giám đốc. Tôi bàn chuyện mua đất xây nhà xưởng cũng là vì muốn lập nên thành tích để tạo uy tín.”
Hóa ra ở bên trong Mộ thị còn có chuyện chị em tranh đấu như vậy.
Khó trách hắn không có dáng vẻ hạnh phúc sau đám cưới, cả người uể oải, thân là Thái Tử Gia của Mộ thị có rất nhiều việc không thể tự mình quyết định.
Chỉ là tại sao hắn lại nói cho cô biết những việc này?
Những việc này không phải nên nói cho vợ của hắn, để vợ hắn chia sẻ với hắn sao?
Thời Tiểu Niệm hơi nghi hoặc một chút, nếu hỏi tại sao thì không tốt lắm, khẽ nói: “Công việc là công việc, đừng để quá mệt mỏi, Thời Địch và em bé mới là người anh nên quan tâm nhất.”
“...”
Nghe vậy, ánh mắt Mộ Thiên Sơ bình tĩnh nhìn về phía cô, không nói một câu.
“Làm sao vậy, tôi nói sai cái gì sao?” cô hỏi.
“Không có gì.” Mộ Thiên Sơ lắc đầu, nhìn cô thật sâu.
“Vậy tôi xuống xe trước, cám ơn anh đã giúp tôi tìm tư liệu.” Thời Tiểu Niệm giơ tài liệu trong tay lên, cười nói cám ơn, sau đó đẩy cửa xe ra, xuống xe.
“Ừ, hẹn gặp lại.”
Mộ Thiên Sơ nhìn bóng người tinh tế của cô rời đi, cách hắn càng ngày càng xa.
Hắn nghĩ tới cô chắc đã khóc khi ở công viên trò chơi, tay đặt ở trên tay lái chậm rãi nắm chặt, hắn bây giờ còn có quá nhiều chuyện chưa giải quyết xong.
Mộ thị.
Thời Địch.
Mọi chuyện đều chưa giải quyết xong, chờ hắn giải quyết xong hắn mới có thể muốn làm gì thì làm đó.
Hắn chỉ cần thêm một chút thời gian nữa, Tiểu Niệm chỉ cần chờ anh một chút nữa thôi.
Sau khi tạm biệt Mộ Thiên Sơ, Thời Tiểu Niệm trở lại nhà, đem túi ném một cái, ngồi lên ghế salông mở túi giấy ra, trước mắt hiện ra khuôn mặt mệt mỏi của Mộ Thiên Sơ.
Không biết tại sao, cô cảm thấy Mộ Thiên Sơ trở nên hơi kỳ quái.
Từ lần trước trong hôn lễ ở trên đảo, sau khi một mình hắn chạy đến rừng cây rồi sau đó hắn bắt đầu gọi cô là Tiểu Niệm mọi việc đều trở nên rất kỳ quái.
Lúc trước hắn căm ghét cô như vậy, mỗi lần gặp cô đều hận không thể làm như không thấy.
Thay đổi này cũng quá lớn.
Thời Tiểu Niệm tựa ở trên ghế salông, nghĩ thế nào đều không hiểu, liền đơn giản không nghĩ nữa, mở tài liệu trong tay ra.
Lật xuống một chút nữa, Thời Tiểu Niệm phát hiện lý lịch Đường Nghệ thật phức tạp .
Từ sau khi tốt nghiệp đại học, cô ấy đã đi du lịch rất nhiều nước, đi qua rất nhiều nơi, đã chia tay nhiều bạn trai, hiện nay đang độc thân, đã tham gia rất nhiều thể loại như vũ đạo, ngôn ngữ, mỹ thuật.
Hóa ra những năm gần đây Đường Nghệ sống thoải mái như thế.
Khi học ở đại học, cô nhớ tới Đường Nghệ là một người cực kì xuất sắc, không chỉ giỏi đánh đàn Piano mà vũ đạo cũng cực kì tốt.
Hiện tại, cô ấy là người đại diện của nhãn hiệu Microblogging.
Đường Nghệ đem cuộc sống muôn màu muôn vẻ cuả mình đăng lên mạng làm dân mê game yêu thích.
Thì ra Đường Nghệ còn là một người mê game Microblogging, cô không chơi Microblogging nên không hiểu một chút nào.
Tuy chưa xem hết toàn bộ tư liệu, nhưng Thời Tiểu Niệm nóng ruột lấy điện thoại di động ra gọi số điện thoại có trong tài liệu.
Cô muốn làm sáng tỏ sự việc ba năm sớm một chút.
Tắt máy.
Trong tài liệu Mộ Thiên Sơ cho cô có ba dãy số, cô gọi từng số nhưng đều là tắt máy.
“...”
Thời Tiểu Niệm cau mày, làm sao điện thoại cũng không liên lạc được, là tạm thời tắt máy, hay là Đường Nghệ lại đổi số điện thoại mới.
Sau khi suy nghĩ một lát, Thời Tiểu Niệm lấy điện thoại di động ra, tải app Microblogging về, sau đó đăng kí lấy tên là Tiểu Thanh.
Trò chơi Microblogging rất hot, phía dưới có rất nhiều bình luận của mọi người, Thời Tiểu Niệm liếc mắt nhìn bức ảnh của Đường Nghệ đặt ở trên Microblogging.
Cùng học ở chung một đại học như thế, nhưng Đường Nghệ là một người xinh xắn, eo thon, có mái tóc đen dài, không trang điểm, làm toát ra khí chất của một nghệ sĩ.
Bàn về tướng mạo, Thời Tiểu Niệm cảm thấy Đường Nghệ không có xinh đẹp như Thời Địch, nhưng khí chất trên người Đường Nghệ khiến người ta cảm thấy thoải mái, mà Thời Địch không có, cô tự nhiên cũng không có.
Thời Tiểu Niệm gửi tin nhắn đến Microblogging.
Gửi xong, Thời Tiểu Niệm thu dọn tư liệu lại.
Tìm được Đường Nghệ rồi.
Cô sắp tìm được chân tướng của sự thật rồi, Cung Âu là một người hoang tưởng, chỉ tin tưởng chính mình, một ý nghĩ nhận thức đến chết, cô nói thế nào đều vô dụng, may là hiện tại cô sắp tìm được nhân chứng.
Thời Tiểu Niệm nhìn ngôi biệt thự rông lớn này, cô sắp có thể rời khỏi nơi này, trở về cuộc sống tự do của mình.
Nghĩ tới đây, Thời Tiểu Niệm rất vui.
Rốt cục nhìn thấy ánh sáng của hy vọng.
Có điều mãi đến tận hoàng hôn, điện thoại của Đường Nghệ vẫn không liên lạc được, Microblogging cũng khống tin tức gì.
“Là bận rộn quá sao?”
Thời Tiểu Niệm vừa vuốt điện thoại di động vừa tự nhủ nói.
“Thời Tiểu Niệm cô đang ngẩn người chuyện gì vậy, cô tốt nhất là đang nhớ tôi.”
Một âm thanh trầm thấp khiêu gợi truyền đến, đầy rẫy bá đạo.