Một giây sau, Thời Tiểu Niệm đang đứng trước tủ quần áo liền rơi vào vòng tay ôm ấp của Cung Âu, hắn từ phía sau ôm lấy và hôn lên mặt mặt cô một cái.
Hắn luôn thích việc đột nhiên tập kích cô thế này.
Cũng không hiểu tại sao Cung Âu lại có ham mê này, mỗi khi trở về đều im lặng không một tiếng động, sau đó đột nhiên từ phía sau ôm lấy cô.
Lúc mới bắt đầu cô bị dọa sợ đến bây giờ thì cô rất bình tĩnh rồi.
"Anh đã về rồi."
Ở trong lòng ngực của Cung Âu, Thời Tiểu Niệm ngước mặt nhìn hắn, tay của Cung Âu lập tức duỗi ra nâng cằm của cô lên, cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn, thưởng thức đôi môi mềm mại nhẵn nhụi của cô.
Thời Tiểu Niệm chỉ có thể thuận theo.
Cung Âu càng hôn càng tập trung, hàm răng cạy ra môi cô, hôn cuồng nhiệt, đôi tay vòng ôm cô càng chặt hơn, hận không thể vùi cô vào thân thể của mình.
"Thiếu gia, tôi đem lễ phục của Thời tiểu thư đến rồi." Phong Đức mang theo một bộ lễ phục, đi tới cửa chỉ thấy hai người đang hôn đến khó phân thắng bại, có chút lúng túng.
Cung Âu cái gì cũng không nghe thấy, tiếp tục hôn cô, hôn môi còn chưa đủ, hắn đem cô đẩy lên tủ quần áo, môi mỏng hôn nhẹ lên mặt cô, cổ cô, hôn đến hô hấp từ từ trở nên nặng nề.
Bắt đầu từ ngày mai, hắn sẽ mang người phụ nữ này đi đến công ty.
Một ngày không nhìn thấy cô, hắn như lên cơn nghiện ma túy, chỉ muốn trở về.
Thời Tiểu Niệm bị hắn hôn đến không thở nổi.
Sau một lúc lâu, Cung Âu hôn đã nghiền mới coi như thôi, buông cô ra, gò má của Thời Tiểu Niệm bị hôn đến nóng lên, cô đưa tay sờ mò môi của mình, hình như hơi sưng lên.
Người đàn ông này thực sự giống kẻ điên mà.
"Sưng lên thì càng gợi cảm." Như là biết cô đang suy nghĩ gì, Cung Âu tà khí nở nụ cười, ngón tay sờ qua môi cô, lập tức nhìn về phía cửa, tâm tình thật tốt, "Mang lễ phục vào đi."
Lễ phục?
Thời Tiểu Niệm xoa môi nhìn về phía cửa, chỉ thấy Phong Đức đang đứng ở cửa, nghe vậy mới đi vào, trên tay mang theo một bộ lễ phục màu đen đi về phía Thời Tiểu Niệm.
"Đây là gì?"
Thời Tiểu Niệm nghi hoặc.
"Thiếu gia vì tiểu thư mà bỏ ra thời gian lựa chọn lễ phục mặc ở yến hội đêm nay." Phong Đức nói: "Đây là tác phẩm của bậc thầy Alisa ở Milan, cô ấy thiết kế quần áo luôn luôn là giá trên trời khó cầu, bộ này tên là Bầu Trời Đêm."
Thời Tiểu Niệm nhìn sang, trong ánh mắt lộ ra kinh diễm.
Là một chiếc váy màu đen, vật liệu là loại tơ lụa mềm mại, cổ áo hình chữ A được thiết kế rất có cảm giác xưa cổ, trên làn váy tựa như được tô điểm thứ gì đó giống như ánh sao vậy, sáng lên lấp loá.
"Váy đẹp quá ."
Thời Tiểu Niệm thán phục lên tiếng.
"Cũng không nhìn xem là ai chọn." Cung Âu đắc ý nhíu mày, ngồi vào một bên trên ghế salông. "Thay đi, rồi chúng ta sẽ đi."
"Được."
Thời Tiểu Niệm gật đầu, tiếp nhận váy đi tới phòng tắm, cởi quần áo trên người ra, đổi váy, hai tay vừa mới kéo dây kéo phec-mơ-tuya sau lưng .
Mới vừa kéo đến một nửa, thì nghe thấy tiếng cửa phòng tắm bị mở ra.
Một giây sau, một đôi móng vuốt sói chạm đến, trực tiếp kéo dây kéo phec-mơ-tuya sau lưng cô, giúp cô mặc xong chiếc váy.
Chủ nhân của đôi móng vuốt sói sẽ không có người thứ hai.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc xoay người, ở trước mắt là người đàn ông cao to, lại nhìn cánh cửa đang mở kia: "Anh vào bằng cách nào rõ ràng tôi đã khóa trái cửa."
"Từ khi có người dám trốn trong thư phòng của tôi." Cung Âu vênh vang đắc ý nhìn cô, bàn tay đưa lên đang cầm một tấm thẻ, tiếng nói gợi cảm, "Tôi liền để bộ phận kỹ thuật làm cho tôi tấm thẻ vạn năng để mở tất cả các phòng trong nhà."
"Chìa khóa vạn năng "
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người.
Lại còn có loại đồ vật quỷ này, không trách ở trên internet đều nói không thể trêu chọc dân khoa học kỹ thuật, không đúng, cô cũng đâu có trêu chọc hắn.
Cung Âu đứng trước mặt cô, lúc này mới tinh tế quan sát cô.
Bộ lễ phục "Bầu Trời Đêm" này mặc ở trên người cô quả nhiên xinh đẹp, vóc người nhỏ dài, eo nhỏ, có một loại gợi cảm không nói ra được.
Thời Tiểu Niệm bị hắn nhìn, có chút gò bó, lôi kéo váy.
Bỗng dưng, Cung Âu ánh mắt dừng lại trước ngực cô, cổ áo là thiết kế hình chữ A, phía trên bộ ngực còn đào rỗng hình dáng một giọt lệ, da thịt trắng noãn và đôi vai bại lộ ở trong không khí, gợi cảm đến trí mạng.
Cuống họng của Cung Âu nhất thời căng thẳng, đưa tay đẩy cô lên trên vách tường lại bắt đầu táy máy tay chân.
"Đừng nghịch, không phải muốn đi tiệc rượu sao?"
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nói.
"Đi tiệc rượu nhàm chán đó làm gì."
Giờ khắc này Cung Âu đâu còn muốn đi dự tiệc rượu, đem cô ôm ngang lên hướng đến phòng ngủ, vừa đi vừa hôn.
Phút giây kiều diễm qua đi
Cung Âu khôi phục lý trí, quyết định vẫn muốn tham dự tiệc rượu.
Hắn bá đạo đến mức thứ gì cũng đều do hắn định đoạt.
Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là một lần nữa mặc lễ phục vào, đứng ở trước gương, nhìn trên cổ mình có dấu hôn, lông mày nhíu lên. "Vậy tôi có cần phải khoác lên một chiếc áo để che lại?"
Cung Âu ở bên cạnh mặc tây trang màu đen, khoanh hai tay, như một con Hùng Ưng, chỉ với loại động tác đơn giản như thế lại tạo ra cảm giác có một luồng nam tính hormone bạo phát.
Nghe vậy, Cung Âu cong môi, cũng không đáp lời.
Phong Đức từ bên ngoài đi tới, cầm trên tay một cái tấm khoác vai màu đen bằng bông: "Thời tiểu thư, thiếu gia đã vì cô chọn lựa thật kĩ tấm khoác vai rồi."