Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 75: Chương 75: Chương 56: Nặng hơn chuyến tàu Bahar 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nhanh như vậy?

Thời Tiểu Niệm sờ sờ chất liệu tấm khoác vai, rất rõ ràng không phải cùng một bộ với lễ phục, xem ra là Cung Âu chọn ở ngoài.

Cô thấy hai vai của mình lộ ra ở bên ngoài, lại nhìn khóe môi nhếch lên của Cung Âu rất rõ ràng là hắn cố ý lưu lại dấu hôn, chính là vì muốn cô mang tấm khoác vai.

Không chỉ là một người hoang tưởng, còn là một một người rất bảo thủ.

Thời Tiểu Niệm oán thầm trong lòng, nhưng cô vẫn chỉnh lại bộ lễ phục, chải một kiểu tóc đơn giản và trang điểm để phù hợp với bộ trang phục.

“Tâm tình cô hình như không tệ.”

Cung Âu đứng ở bên cạnh nhìn cô sửa soạn, đây là lần thứ nhất cô cùng hắn ra ngoài còn chăm chú trang điểm như vậy.

“Ừ, ngày hôm nay xem như là có chuyện tốt.”

Thời Tiểu Niệm cười nhạt, tiếp tục sửa soạn.

“Chuyện tốt đẹp gì?” Cung Âu truy hỏi đến cùng.

Nghe vậy, ánh mắt Thời Tiểu Niệm chuyển động, tùy tiện nói: “Có một chiếc váy đẹp nên tâm tình tốt thôi.”

Cô cũng không thể nói cho hắn biết, chuyện tốt cô gặp phải chính là đã tra được tư liệu của Đường Nghệ, rất nhanh là có thể thoát khỏi hắn.

Nói xong cô liền đi ra ngoài.

Hứng thú của Cung Âu đối với cô càng ngày càng đậm, cô vẫn cảm nhận được.

Vì lẽ đó, nếu không hoàn toàn chắc chắn, cô sẽ không tùy tiện chọc đến quả bom như hắn.

“Một cái váy có thể làm cô vui vẻ như vậy?”

Cung Âu khinh thường lên tiếng, đứng ở một bên chăm chú nhìn cô trang điểm.

Đồng tử của Cung Âu tối lại, đưa tay ra quấn lấy sợi tóc để ở giữa ngón tay để thưởng thức.

Nếu cô yêu thích thiết kế của chiếc váy này, hắn sẽ mời bậc thầy thiết kế ở Milan đến, chỉ chuyên thiết kế cho cô.

Đêm ở thành thị, ở bên trong phồn hoa lại lộ ra một vệt yên tĩnh.

Hai chiếc xe Gia Trường Lâm chậm rãi chạy ở trên đường cái, phong cảnh ở hai bên dần lùi lại.

Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu ôm ngồi trên xe, Cung Âu cầm tay cô trong tay thưởng thức, thỉnh thoảng đưa tới bên môi hôn hoặc cắn.

“...”

Mặt Thời Tiểu Niệm có chút hồng, ngón tay không nhịn được run rẩy, cô muốn rụt tay về lại bị Cung Âu nắm lại, lại bắt đầu chơi đùa với ngón tay cô.

“Thiếu gia, đến nơi rồi.”

Tiếng của Phong Đức truyền đến, vừa đúng lúc giải cứu Thời Tiểu Niệm.

Thời Tiểu Niệm âm thầm thở ra một hơi, theo Cung Âu đi xuống xe, bọn vệ sĩ đã ở bên ngoài chờ đợi từ lâu.

Khí hậu ấm dần, buổi tối cũng không cảm thấy lạnh, Phong Tập đến hết sức thoải mái.

Thời Tiểu Niệm liếc mắt nhìn bốn phía một cái, lại đi tới cạnh biển, nơi này gần thành phố S, bên cạnh bờ biển, cạnh biển có chiếc kính viễn vọng, dù có ngắm cũng nhìn không thấy chiếc tàu ở bờ xa.

Chiếc thuyền đèn đuốc sáng chưng, nhìn rất quen mắt.

Đó là “Bahar“. Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn chiếc thuyền.

Đây không phải là chiếc thuyền ba năm trước cô đã đi sao.

Phong Đức đứng ở một bên giải thích, “ Tiệc tối Bahar ba năm tổ chức một lần là của nhóm xã hội thượng lưu cùng giới chính trị, thiếu gia cũng không thường hay tham gia.”

Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Cung Âu, cũng không phải là tham gia nhiều lần, làm sao ba năm trước tới một lần, lần này lại tới nữa rồi.

“Đi theo tôi.” Cung Âu nắm lấy tay cô, kéo cô đi về phía trước, leo lên chiếc thuyền.

Chủ nhân của tiệc tối là một người nước ngoài mắt xanh tóc vàng, nhìn thấy Cung Âu liền hết sức ân cần chào đón: “Cung tiên sinh đại giá quang lâm, mời vào trong.”

“Phòng của tôi có giữ lại hay không?”

Cung Âu không nói chuyện nhiều với hắn, trực tiếp hỏi.

“Đương nhiên, gian phòng của ngài trên chuyến tàu này nhiều năm nay luôn giữ lại vì ngài, chi bằng tôi đem chìa khóa giao cho người hầu, để cho bọn họ quét dọn trước.” Chủ sự mới phục vụ chu đáo.

Quan hệ ở trên Bahar là rất nghiêm cẩn, nhiều năm vì là khách mời lưu chìa khóa phòng chỉ có một chìa, tuyệt không lưu dành trước.

Khách mời có thể tự do phái người lên trên thuyền để quét tước sạch sẽ.

“Không cần, tôi đi xem trước.”

Cung Âu từ chối, kéo Thời Tiểu Niệm bước về phía trước, bàn tay nắm lấy tay nhỏ bé của cô, ngoái đầu lại nhìn cô một chút, con ngươi đen thâm thúy: “Đi, đưa cô đi xem lại nơi cô đã làm nên việc tốt của năm đó.”

Lời này của hắn rõ ràng là ghét bỏ, vậy mà ngữ khí lại lộ ra một tia sung sướng.

“...”

Thời Tiểu Niệm không hiểu hắn hài lòng cái gì.

Cái gì mà nơi cô đã làm nên việc tốt của năm đó chứ.

Thời Tiểu Niệm nghi hoặc nhìn hắn, chân hắn dài đi được nhanh, cô chỉ có thể chạy chậm đuổi theo hắn.

Chuyến tàu Bahar ba năm trước rất hùng vĩ đồ sộ, khi đó cô cảm giác nhìn nó giống như là đang xem RMS Titanic.

Xa hoa, tráng lệ, quý tộc, chính là điểm tụ tập của các nhân vật thượng lưu trên thế giới.

Ba năm sau, chuyến tàu vẫn là hoa mỹ như vậy, những người phụ nữ mặc lễ phục quý báu đẹp đẽ, các thân sĩ mặc Âu phục, com lê, Tuxedo thường xuyên đi lại trên tàu.

Đèn thủy tinh óng ánh.

Giọng hát cao của nữ ca sĩ ở trên vũ đài.

Thời Tiểu Niệm đi thẳng vào trong, đi thang máy đến tầng ba, sau đó đứng ở trước một cánh cửa.

Cung Âu nhìn về phía cô.

Mặt Thời Tiểu Niệm đầy mờ mịt nhìn chung quanh.

Nhìn bộ dạng không biết của cô, sắc mặt Cung Âu trầm xuống: “Còn giả bộ cái gì cũng không biết.”

Hành động của cô đúng là tốt vô cùng.

“Biết cái gì?”

Thời Tiểu Niệm mờ mịt nhìn về phía hắn.

“Cô” Cung Âu nhất thời giận dữ, trừng mắt về phía Phong Đức: “Mở cửa!”

“Dạ, thiếu gia.”

Phong Đức theo sát ở phía sau, lấy ra một chuỗi chìa khóa tiến lên mở cửa phòng.

“Thời Tiểu Niệm, cô ngắm nghía cẩn thận cho tôi, khi đó cô như thế nào bò lên trên giường của tôi.” Bởi vì phản ứng của cô, Cung Âu có chút không vui: “Gian phòng này tôi đã khóa ba năm.”

Vốn là cho rằng sẽ không trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.