Nhưng cô xuất hiện ở trước mắt hắn, sau khi nhận được lời mời của chủ sự Bahar mới, hắn đột nhiên cảm thấy trở lại chốn cũ cũng không sai, ba năm trước sự phẫn nộ khi bị bỏ thuốc cũng đã tiêu tán từ lâu.
Cửa bị Phong Đức đẩy ra trong nháy mắt, Thời Tiểu Niệm nhất thời hiểu ra, nhìn Cung Âu: “Anh là nói nơi này chính là nơi ba năm trước anh bị bỏ thuốc, rồi bị người phụ nữ kia cưỡng gian?”
“Người phụ nữ kia chính là cô.”
Ngữ khí của Cung Âu âm trầm.
Bị hiểu lầm lâu như vậy, Thời Tiểu Niệm đối với chuyện ba năm trước quả thật rất hiếu kỳ, cô nhìn cánh cửa kia, sau đó nhấc chân lên đi vào.
Gian phòng rất lớn, mang phong cách Châu Âu xưa, giống như gian phòng Hoàng thất Châu Âu mười mấy thế kỷ trước, có cảm giác Quý tộc.
Ba năm không quét dọn khó tránh khỏi có chút bụi bặm, Thời Tiểu Niệm lấy tay phủi phủi bụi ở chóp mũi, tiếp theo sau đó đi vào.
Cung Âu lười biếng tựa ở cửa, tầm mắt quan sát cô.
Chỉ thấy cô xem bên này, nhìn bên kia, tất cả trong mắt đều là xa lạ, thật giống như đây là lần đầu tiên bước vào gian phòng này, cuối cùng ánh mắt rơi trên giường, trong mắt không có một tia tâm tình khác, chỉ có sự hiếu kỳ.
Không cần phải nói, cô nhất định tò mò hắn làm sao bị cưỡng gian ở trong phòng này...
Cô hoàn toàn không coi mình là người trong cuộc.
Cô giống như một vị khách, ngắm cảnh quái sự ba năm trước của hắn.
Cô giả bộ thực sự rất giống.
“...”
Cung Âu nhìn cô, môi mỏng nhếch, con ngươi đen lập tức lạnh xuống, mơ hồ lóe ra ánh sáng nham hiểm.
Phong Đức ở bên cạnh thu hết tình cảnh này vào đáy mắt, nhìn thấy thiếu gia sắp nổi giận, hắn vội vã tiến lên một bước, nói với Thời Tiểu Niệm: “Thời tiểu thư, cô cái gì cũng không nhớ sao?”
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm lắc lắc đầu, “Tôi chưa từng vào nơi này.”
Đây là nơi mà cô chưa từng đến.
Ba năm trước, cô ở đây làm nhân viên phục vụ chỉ là phụ trách bưng rượu nước, làm sao bước vào gian phòng của khách mời, đặc biệt là gian phòng của đại nhân vật Cung Âu này .
“Cứ tiếp tục giả bộ không biết đi.”
Ánh mắt Cung Âu lạnh lẽo, nguy hiểm âm trầm.
Thời Tiểu Niệm nhận ra được Cung Âu tức giận, cắn cắn môi, nói với Phong Đức nói: “Phong quản gia, các ngươi đi ra ngoài trước đi, tôi nghĩ muốn nói hai câu cùng Cung Âu.”
Lại trở lại Bahar, ngược lại là cơ hội tốt để nói rõ ràng sự việc ba năm trước.
“Vâng.”
Phong Đức gật đầu, mang theo vệ sĩ lùi tới hành lang xa xa.
Cung Âu vẫn đứng ở cửa không bước vào, con ngươi đen nham hiểm nhìn về phía cô: “Thời Tiểu Niệm, cô đã luyện tập sao, làm thế nào có thể giả bộ tốt như thế?”
“Tôi không có giả bộ.”
Thời Tiểu Niệm nghiêm túc nói.
Cung Âu đè nén lửa giận, nắm lấy cánh tay nhỏ bé của cô, đưa cô kéo đến trước người mình, hạ thấp mắt trừng cô, cơ hồ là cắn răng nói: “Được, vậy cô nói cho tôi biết, không phải cô, vậy ai đã hạ thuốc tôi rồi né tránh tất cả vệ sĩ để vào được phòng của tôi?”
Cánh tay của cô bị hắn nắm đau.
Thời Tiểu Niệm thấy hắn tức giận đến điên rồi, cũng không chống đối, chỉ ôn nhu nói, “Kỳ thực tôi hiện tại đã không nghi ngờ sự thật của sự kiện ba năm trước, nhưng tôi nghĩ cần nói cho anh biết, người bỏ thuốc anh, chắc chắn không phải tôi mà là người khác.”
“Ha.” Cung Âu lạnh lùng nhìn cô, giận dữ cười: “Cô đang hoài nghi kết quả điều tra của tôi?”
Hắn nghi ngờ cái gì cũng sẽ không nghi ngờ kết quả điều tra của mình.
Thời Tiểu Niệm đứng trước mặt hắn, cố nhìn cái đâu ở cánh tay, ngước mắt đàng hoàng trịnh trọng nhìn về phía đôi mắt giận dỗi của Cung Âu: “Kỳ thực có chuyện tôi muốn hỏi anh đã lâu rồi.”
Nhưng cô vẫn không tìm được thời cơ thích hợp.
Hắn bị bệnh hoang tưởng, mỗi lần cô muốn cùng hắn nói về chuyện của ba năm trước, hắn liền một mực chắc chắn, miễn cưỡng cắt đức nửa câu sau của cô.
“Nói!”
Từ môi mỏng của Cung Âu phun ra một chữ.
“Ba năm trước, anh nhất định chưa từng thấy dáng vẻ của người phụ nữ kia?” Câu nói này, cô đã muốn hỏi lâu rồi.
Sau đó cô nghĩ, nhất định là bởi vì thuốc, hắn mơ mơ màng màng không thấy rõ dáng dấp người phụ nữ kia, vì lẽ đó nên khi điều tra liền trực tiếp nhận định là cô.
“...”
Cung Âu nghe vậy thì trầm mặc, ánh mắt càng thêm giận dỗi nhìn chằm chằm cô: “Vậy thì tại sao tôi điều tra được là cô, thì nhất định đó chính là cô”
Lại là bệnh trạng hoang tưởng, cố chấp đến rối tinh rối mù.
“Ok, vậy chúng ta nói đến một chứng cứ khác.” Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là đổi dòng suy nghĩ, có chút thẹn thùng cắn cắn môi, sau đó nói, “Anh còn nhớ lần đầu tiên tôi bị anh trói đến pháo đài, anh muốn tôi giao con ra.”
“Nhớ.”
“Vào lúc ấy tôi nóng đến mơ mơ màng màng, cái gì cũng không nhớ kỹ được.” Thời Tiểu Niệm nói, “Nhưng anh nên nhớ tới, lần đó là lần đầu của tôi, anh không cảm giác được sao”
“Cô không có ra máu.”
Cung Âu lạnh lùng nhìn cô.
Không có ra máu.
Được rồi, cô cũng đoán được, nữ sinh hiện đại phần lớn lần đầu cũng sẽ không có ra máu, cô nhìn về phía Cung Âu, mang theo một tia hi vọng mỏng manh hỏi: “Vậy anh dù sao cũng nên có chút cảm giác chứ?”
Hỏi nhiều như vậy, bản thân cô đều cảm thấy lúng túng, nhưng nếu bỏ qua cơ hội này, cô sợ không thể hỏi hắn nữa.
Hắn từng qua lại với nhiều phụ nữ, cứ coi như lần đầu của cô không có máu, hắn vẫn có thể có chút cảm giác.