Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô không muốn.
Cô tuyệt đối không muốn.
Thời Tiểu Niệm ngã ngồi ở trên ghế tựa, đôi tay chăm chú cầm dao nĩa nhưng trong lòng vô cùng rối loạn.
Cuối cùng cô vẫn bị Cung Âu kéo đến công ty của hắn, khí trời trong lành, mát mẻ, Cao ốc khoa học kĩ thuật thật to lớn, đồ sộ.(hùng vĩ có vẻ không hợp, hùng vĩ thường là cảnh đẹp, kì quan này nọ…)
Văn phòng Tổng giám đốc ở tầng trên cùng, những cửa sổ nhìn xuống phía dưới đất chiếm đại đa số diện tích căn phòng, mà bên trong phòng, Cung Âu đang làm trước bàn làm việc, tay cầm con chuột di chuyển, kiểm tra báo cáo trong máy tính.
Sau khi giải quyết xong công việc, Cung Âu thả con chuột ra, đầu ngón tay ấn ấn mi tâm, hắn từ từ quay đầu, chỉ thấy Thời Tiểu Niệm đang ngồi một bên bàn sắt màu trắng hắn cho người làm thêm cho cô.
Cô ngồi ở chỗ đó, tay cầm bút vẽ, ngòi bút đang đặt trên tờ giấy trắng, nhưng cũng không vẽ được cái gì.
“Tự nhiên đờ người ra làm gì.”
Giọng nói của Cung Âu trầm thấp, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô.
Thời Tiểu Niệm bị kêu hoàn hồn lại, cô ngước mắt lên nhìn Cung Âu, đôi mắt hắn thâm thúy làm cô ngẩn người ra, cô có chút né tránh ánh mắt hắn.
Thông báo sáng nay của hắn vẫn còn đang hiện lên trước mắt cô, lần đầu tiên cô thấy có người ngay cả thông báo cũng nghiêm túc đến như vậy, cũng là lần đầu tiên sau khi bị thông báo, cô cảm thấy thật khủng hoảng.
“Có ý gì, vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
Giọng nói của Cung Âu bỗng trở nên giận dỗi, lông mày níu chặt.
“Tôi vẽ tranh châm biếm vẫn luôn như vậy, đầu óc luôn chạy chậm chạp.” Thời Tiểu Niệm cúi đầu nhìn giấy trắng, khẽ nói.
“Họa sĩ tranh châm biếm có thật nhiều tật xấu nhỉ.”
Cung Âu trào phúng một tiếng, cũng không nói gì nữa. Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, bàn tay dùng sức nắm chặt cây bút, ngồi ở chỗ này, cô cũng không vẽ được cái gì.
Vừa nghĩ tới Cung Âu động tâm đối với cô, cô liền phiền hết mức.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết mình có ưu điểm gì được Cung Âu coi trọng, nghĩ đến đầu sắp nổ tung, thậm chí cô còn muốn đến trược mặt ta hét một câu: Anh đừng có hứng thú đối với tôi có được hay không, anh coi trọng cái gì, tôi liền đổi cái đó.
Tiếng chuống cửa vang lên hai tiếng ngắn ngủi.
Cung Âu cầm lấy cái điều khiển từ xa ấn xuống một cái, cửa lớn văn phòng liền mở ra.
Một người thư kí từ bên ngoài đi vào, trên tay cầm tài liệu, lúc nhìn thấy Tiểu Niệm thì sửng sốt một chút, nhưng với sự chuyên nghiệp của mình, cô ta cũng không hỏi gì, chỉ đặt tập tài liệu để trên bàn cho Cung Âu, “Tổng giám đốc, đây là tài liệu mà ngài muốn.”
“ Ừ.”
Cung Âu cầm lấy tập tài liệu lật qua lật lại.
“Tổng giám đốc, mười phút nữa ngài và Phùng tổng có một bữa tiệc xã giao vào buổi trưa, xe đã chuẩn bị xong.” Thư kí nói, “Có gì cần dặn dò không ạ?”
“Không còn, đi ra ngoài.”
Cung Âu trực tiếp phất tay làm cho cô ta ra ngoài.
“Vâng, Tổng giám đốc.”
Thư kí vừa đi vừa không nhịn được quay đầu lại nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, trong lòng sinh một nỗi buồn, làm sao tổng giám đốc lại mang một người phụ nữa tới công ty đây.
Bạn gái?
Người tình?
“ Nhìn cái gì vậy, còn không mau ra ngoài.” Cung Âu nhận thấy ánh mắt tò mò của thư kí, sắc mặt nhất thời lạnh lẽo, nhất thời trầm xuống.
Làm thư kí của hắn, điều không nên nhìn thì không được nhìn.
Thư kí hoảng loạn đứng tại chỗ, “Tổng giám đốc, tôi…”
Cô ta chỉ là nhìn nhiều một chút thôi mà.
“Chính cô đi khảo sát thị trường, không cần ở lại phòng thư kí nữa.”
Cung Âu trầm mặt nói, khuôn mặt đầy vẻ không thích.
“Vâng, tổng giám đốc.”
Thư kí vừa nói vừa muốn khóc, vội vã che mặt chạy ra ngoài. Thời Tiểu Niệm ngồi đó, nhìn về phía bóng lưng của thư kí.
Cung Âu nhìn về phía Tiểu Niệm nói, “Sao, đồng tình với cô ta?”
“Không có.”
Thời Tiểu Niệm thành thật lắc đầu một cái, “Tôi chỉ là thấy cô thư kí này cũng quá ngốc, biết rõ anh rất hay nóng giận mà còn dám nhìn ngó lung tung.”
“Em đang ám chỉ tính khí tôi không tốt sao?”
Cung Âu giận dỗi nói.
“Không có.”
“Cho dù tính khí tôi kém thì sao chứ.” Cung Âu cứ thẳng thắn thừa nhận như vậy. “Em có thể làm khó dễ được tôi sao?”
“…”
Một lúc lâu sau Thời Tiểu Niệm cũng không nói gì, cô lấy di động ra, liếc nhìn thời gian, sau đó đứng lên thu dọn những bức vẽ.
“Em đang làm gì vậy?” Cung Âu nói.
“Thu dọn đồ đạc.” Thời Tiểu Niệm bỏ mấy tranh phác thảo vào bên trong một cái túi lớn, đeo lên vai, sau đó nhìn về phía Cung Âu nói.
“Không phải anh có một bữa tiệc xã giao buổi trưa sao, tôi không muốn ở lại đây, tôi muốn ra ngoài đi dạo, nhân tiện đi ăn chút gì đó.”
Ngồi ở chỗ này nửa ngày, cô rất muốn rời đi.
“Ai cho phép em đi như vậy.”