Sau nửa đêm, Cung Âu đã ngủ say trên giường. Rèm cửa sổ không kéo toàn bộ, một tia ánh trăng sáng từ bên ngoài xuyên vào, rơi vào thân ảnh tinh tế ngồi trên giường kia.
Thời Tiểu Niệm mặc váy ngủ ngồi trên giường, hai tay ôm lấy đầu gối, gương mặt cô dưới ánh trăng càng làm cho làn da cô thêm trắng nõn, mắt cô hướng về người đàn ông bên cạnh, lông mi thật dài bởi vì hoảng sợ mà hoang mang rung rẩy.
Cô đã làm gì?
Cô vẫn cho rằng tìm được chứng cứ chứng minh mình trong sạch thì có thể rời xa Cung Âu.
Hiện nay xem ra, Đường Nghệ làm chứng cho cô hay không, Cung Âu cũng sẽ không cho cô rời đi.
Vì vậy mới hoang tưởng là động tâm với cô. Vì lẽ đó, hắn nhất định sẽ không để cô rời đi.
Thời Tiểu Niệm rón ra rón rén bước xuống giường, kéo ra đầu tủ, trong ngăn kéo không có thuốc tránh thai. Bình thường cô đề để chỗ này. Không cần phải hỏi, là Cung Âu đã lấy đi.
Cô nên làm gì?
Lẽ nào cô chỉ có thể bó tay chịu trói, cô đưa tay sờ về phía bụng bằng phẳng của mình, cô không muốn, cô tuyệt đối không sinh con cho Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía nam nhân ngủ say trên giường, người đàn ông này vì sao lại yêu cô. Hắn muốn dạng phụ nữ nào mà không có, tại sao một mực là cô.
Sáng sớm hôm sau, đêm qua Thời Tiểu Niệm không ngủ, làm bữa sáng rất sớm, tinh thần rất kém cỏi.
Cô không nghĩ ra tại sao Cung Âu yêu cô, cô xưa nay không quá mê hoặc hắn, còn chọc giận hắn, càng không có một ưu điểm gì trong mắt hắn.
Ưu điểm.
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía bữa sáng trong mâm đã làm xong, ánh mắt như đang suy nghĩ.
Chẳng lẽ tài nấu nướng của cô hấp dẫn Cung Âu, mới có thể để động tâm với cô trong lúc vô tình.
Nghĩ tới đây, Thời Tiểu Niệm lập tức đem bữa sáng đã làm tốt ném vào thùng rác. Sau đó chiên trứng một lần nữa, đem trứng rán đen mấy phần đặt trên bánh mì, cuối cùng thoa dày đặc tương Lạt Tiêu lên.
Cô đem bữa sáng tới phòng ăn. Cung Âu từ bên ngoài bước vào, mặc áo tắm màu xám trên người, tản ra mùi sữa tắm nam tính thơm ngát, hắn ngước mắt, ánh mắt gây áp lực cho cô.
Thời Tiểu Niệm đón nhận ánh mắt của hắn chỉ cảm thấy sợ hãi.
Cô nghĩ, cô hiện tại mới nhìn thấy hắn một mặt hoang tưởng, không quan hệ bạo lực, hắn hiện tại chỉ liếc nhìn cô một cái, cô liềm cảm thấy tê cả da đầu. Nghĩ đến người đàn ông này còn thích cô, toàn thân cô đều tê tê.
“Ăn điểm tâm đi”
Thời Tiểu Niệm cố gắng bình tĩnh, đến ngồi xuống ghế dựa.
“Ừ” Cung Âu liếc nhìn cô một cái rồi ngồi xuống.
Hắn không đề cập đến chuyện trên tàu hôm qua, cô cũng không đề cập. Mọi chuyện vẫn cứ như vậy. Hắn vẫn là hắn, cô vẫn là người phụ nữ của hắn, hết thảy đều không có gì khác.
Có thể Thời Tiểu Niệm rõ ràng, quan hệ giữa bọn họ đã không thể dùng hiệp ước quan hệ thuần túy để định nghĩa nữa rồi.
Cung Âu ưu nhã cầm lấy dao nĩa bắt đầu ăn điểm tâm.
Thời Tiểu Niệm cẩn thận quan sát hắn, hắn đem bánh có lẫn tương Lạt Tiêu bỏ vào trong miệng, mới vừa nhai một cái, động tác liền dừng lại, lông mày nhíu chặt lên “Tại sao thêm tương Lạt Tiêu.” Ngữ khí của hắn nhất thời có chút không vui.
“À, tôi đang thử khâu vị mới” Thời Tiểu Niệm bịa chuyện, chờ hắn phản cảm mà phát hỏa.
Nếu như hắn phát hỏa, không ăn nữa, cô sau đó vẫn sẽ làm như thế, mãi đến khi hắn triệt để ghét bỏ cô mới thôi.
“Vị này ăn không ngon” Cung Âu lạnh lùng nói.
“Có đúng không?” Thời Tiểu Niệm chờ hắn đứng dậy rời đi. Nhưng Cung Âu lại cắt một ổ bánh tiếp tục đưa vào miệng, tương Lạt Tiêu cũng ăn. Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người mà nhìn động tác của hắn.
Tướng ăn của hắn vẫn tao nhã, quý phái, tốc độ cũng không vì khó ăn mà chậm lại.
Ăn phần của chính mình xong, Cung Âu ngước mắt nhìn cô một chút, thấy cô không động chút nào, duỗi dài tay đưa cho cô cái đĩa, rồi kéo cái mâm của cô đến trước mặt mình, tiếp tục ăn.
Phần của cô cũng là tương Lạt Tiêu.