Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Em ngược lại chỉ muốn rũ bỏ quan hệ, vậy tôi cần gì phải giữ chỗ trống lại cho em” tiếng nói hắn âm trầm lạnh lẽo.
Từ hôm nay trở đi, hắn lại đem cô hành hạ rồi, cô còn có thể làm sao đây?
“Anh có ý gì ?” sắc mặt Thời Tiểu Niệm tái nhợt
“Thời Tiểu Niệm em nghe không hiểu lời tôi nói với em lúc trong phòng phía trên sao?”
“Anh nói gì?”
“Tôi có chướng ngại nhân cách là cố chấp, tôi đã quyết định chuyện gì thì không người nào có thể thay đổi” Cung Âu bước tới ngày càng gần cô, cơ hồ kề sát môi cô mà nói, từng chữ từng chữ từ sâu trong cổ họng phát ra “Vì lẽ đó, tôi cảm thấy em nên sinh đứa bé vì tôi, coi như trước đây không có vậy bây giờ cũng phải bù đắp”
Thời Tiểu Niệm trừng mắt hoảng sợ.
Một giây sau, Cung Âu liền hôn lên môi cô không một chút ôn nhu, có thể nói, hắn ngậm môi cô mút hôn trằn trọc nhiều lần, liều lĩnh mà đem hơi thở của chính mình rót cho cô. Muốn mọi thứ của cô đều thuộc về hắn.
“A không !” Thời Tiểu Niệm khiếp sợ.
Hắn đặt một tay trên tường, một tay từ bên eo cô vòng tới phía sau, bỗng kéo xuống dây kéo sau lưng cô. Nhất thời, lưng cô một mảnh mát mẻ.
Lúc Thời Tiểu Niệm từ phòng khách đi ra, trên người lại có thêm nhiều dấu hôn. Đối với cô mà nói, những dấu hôn này giống như bị thú hoang gặm nhấm lưu lại dấu vết.
Đêm nay, Cung Âu tựa như bị điên vậy, muốn cô một lần rồi lại một lần một cách thô bạo, không để ý cảm giác của cô.
Cô ở dưới thân Cung Âu lần nữa xin tha nhưng vô dụng, chỉ có thể nhận từng làn sóng rồi lại them một làn sóng đau đớn nữa. Cuối cùng, cô đành phải giả vờ ngất.
Cô được Cung Âu ôm ra phòng khách, dọc theo đường đi cô đều giả vờ mê man.
Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm lên xe Lincoln, Phong Đức học được chút đông y đơn giản, đưa tay bắt mạch cho Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm trước sau đều được Cung Âu ôm vào trong ngực, an tĩnh trên xe, cô nhắm chặt hai mắt, nghe được Phong Đức nói “Thiếu gia, Thời tiểu thư không có gì đáng ngại, ngủ một giấc là tốt rồi”.
“Ừ” Cung Âu đáp một tiếng, ngữ khí âm trầm, lại Thời Tiểu Niệm ôm vào trong ngực.
Xe chậm rãi lăn bánh trên đường.
Thời Tiểu Niệm tiếp tục giả vờ ngủ, trước mắt một màu đen kịt giống như lối thoát của cô bây giờ, tất cả đều tối ,không có một điểm sáng.
Sự cố chấp của Cung Âu với cô đã vượt qua sự tưởng tượng của cô.
Đem chuyện ba năm trước ra tính, là cô mất trí nhớ một giờ, không cho hắn đứa con, hắn lại muốn cô sinh bù một đứa.
Hắn là một nam nhân có bệnh, thật đáng sợ.
Trên xe rất yên tĩnh.
“Thiếu gia” Thanh âm khiêm khốn cứng cáp của Phong Đức vang lên trong xe phá tan sự yên tĩnh ”Không bằng, để Thời tiểu thư ngồi bên cạnh nghĩ ngơi đi”.
Thời Tiểu Niệm nghe vậy, trong lòng thầm gật đầu.
“Không cần” Cung Âu quyết định từ chối .
“Ngài ôm như vậy có thể sẽ mệt” Phong Đức nói.
Cung Âu đem nữ nhân trong lòng ôm sát vào lòng, âm thanh lạnh đi mấy phần “Để cô ấy ngồi một mình như vậy sẽ bị ngã đập đầu ngay, nhà ngươi làm như vậy thật vô dụng.”
Nửa người trên của Thời Tiểu Niệm gần như đều dựa vào trên người hắn, hắn lấy cánh tay kê ngay dưới cổ cô, chân cô để lên chỗ ngồi, lại dùng một cánh tay khác ngăn người, phòng ngừa cô ngã xuống.
Hắn vừa nói chuyện, âm thanh liền truyền đến tai cô, có loại trầm thấp không nói ra được.
Nghe hắn nói, trong lòng Thời Tiểu Niệm chấn động mạnh mẽ. Hắn sợ cô té đập đầu.
“Thiếu gia thực sự lo lắng cho tiểu thư, tôi tin tưởng tiểu thư sớm muộn cũng sẽ cảm nhận được” Phong Đức ở một bên nói.
“Ừ” Cung Âu trầm thấp đáp một tiếng. Hắn chỉ nói một chữ, lúc này trong lòng Tiểu Niệm nhấc lên từng đợt sóng to gió lớn. Hắn không phủ nhận, lại còn nói ừ. Điều này thể hiện cho cái gì, làm sao có khả năng là hắn thừa nhận có để tâm đến cô.
Thời Tiểu Niệm chợt nhớ tới chuyện hai người nói trong phòng rất đúng.
“Tại sao anh cảm thấy tôi không phải loại phụ nữ đùa bỡn đàn ông.” Thời Tiểu Niệm nói.
“Nếu em là cao thủ, em bây giờ có thể thu lưới.”
Chẳng lẽ nói, ý Cung Âu lúc đó là..
Thời Tiểu Niệm không dám nghĩ tới, cô bỗng nhiên rõ ràng, tại sao Cung Âu nhất định phải đem cô giữ bên người, tại sao rõ ràng đã tin tưởng đứa bé kia không tồn tại, còn muốn giữ cô lại.
Đây là hắn yêu cô.
Ý thức được chữ “yêu” này, Thời Tiểu Niệm không hề có chút cảm động, chỉ cảm thấy sợ sệt kinh hoàng: hoang tưởng được yêu sẽ ra sao, hoang tưởng được một người quyền thế ngập trời yêu sẽ ra sao.
“Thời Tiểu Niệm, em nghe rõ cho tôi, trừ phi tôi không cần em nữa bằng không, em hóa thành tro cũng là của Cung Âu tôi”
“Tôi có chướng ngại nhân cách là cố chấp, tôi đã quyết định chuyện gì thì không người nào có thể thay đổi. Vì lẽ đó, tôi cảm thấy em nên sinh đứa bé vì tôi, coi như trước dây không có, vậy bây giờ cũng phải bù đắp”
Nhớ lại mỗi một câu hắn đã nói, cô càng nghĩ càng sợ, dưới thân thể nhịn không được run lên.
Cung Âu cúi đầu nhìn về phía nữ nhân trong lòng, thân thể cô run lẩy bẩy, tựa như thấy ác mộng.
Lông mày hắn cau lại, cánh tay cô gối lên động đậy, bàn tay vỗ nhẹ lên bờ vai cô như dỗ dành một đứa bé.
Trở lại ngày Thiên Chi Cảng.