Phát hiện ghế tựa nói dối, bệnh viện tổng hợp, bệnh viện đa khoa kiểm tra, cô vẫn tìm nhân chứng muốn rũ sạch quan hệ với hắn, điểm ấy, hắn làm sao không tin.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm có chút cứng đờ xoay người lại, ngây ngốc nhìn về phía hắn, “Anh nói gì?”.
Hắn nói, hắn tin tưởng cô.
Thật sự.
Cung Âu từ dưới đất đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cô, ánh đèn lọt vào đáy mắt hắn, vẫn không có chút ấm áp.
Một lúc lâu, cô nghe được hắn nói “Tôi đã mời bác sĩ tâm lý phân tích qua, nguyên nhân em phủ nhận sự thật ba năm trước, có ba nguyên nhân”.
“Cái gì?”, Thời Tiểu Niệm run lên.
“Thứ nhất, em nghĩ em leo lên tôi, cố ý lưu lại ấn tượng tốt cho tôi, nhưng điểm đó không thành lập, bằng không ở Cung gia em đã leo lên, sẽ không để tôi tùy ý đưa em cho Sâm Lâm”. Cung Âu nói, giọng hắn trầm thấp.
Thời Tiểu Niệm nhất thời kinh ngạc đứng tại chỗ.
Hóa ra, hắn không còn cố chấp định hình cô triệt đề, vẫn từng suy nghĩ cho cô.
Do không được tin tưởng quá lâu, nên nghe được phân tích của hắn, cô cảm giác có đến mấy phần vui mừng.
“Thứ hai, em là cao thủ đùa bỡn đàn ông, thấy tôi có mấy phần hứng thú với em, liền muốn nhân cơ hội, em có mưu đồ gì đó rất lớn, như sự chú ý của Cung Âu tôi, có thể còn muốn hơn nữa là trái tim của Cung Âu tôi. Đương nhiên, nguyên nhân này cũng không thể thành lập”. Cung Âu chậm rãi đi về phía cô, con ngươi đen vẫn chăm chú trên người cô, ngón tay cái vuốt nhẹ qua ngón trỏ.
Hắn đặt tay trên giọt nước mắt còn vương lại của cô. Lành lạnh man mát.
“Tại sao anh cảm thấy tôi không phải là loại phụ nữ đùa bỡn đàn ông?” Thời Tiểu Niệm có chút kì quái hỏi.
Nghe vậy, ánh mắt Cung Âu sâu hơn, dừng lại hai giây rồi nói “Nếu như em là cao thủ, bây giờ em có thể thu lưới”.
Bởi vì, thứ cô muốn đã chiếm được rồi.
Bởi vì, cô đã thành công.
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn, lông mày hơi cau lại, không hiểu hắn có ý gì, cô không nghĩ tiếp, tiếp tục hỏi “Thứ ba là gì?”
Thứ ba có phải là sẽ thừa nhận tất cả hắn lầm, từ trước đều giờ cô đều thành thực.
“Thứ ba, liên quan đến kí ức nửa tiếng của ba năm trước em lựa chọn quên đi”. Cung Âu lạnh lùng nói, “Dựa vào biểu hiện của em, khả năng này lớn nhất”.
“Tôi quên đi nửa tiếng của ba năm trước” Thời Tiểu Niệm kinh ngạc, lập tức phủ nhận “Không thể, tôi không mất trí nhớ”.
Cô đều nhớ mọi thứ rõ ràng.
“Vậy em lập tức nói cho tôi biết, trong nửa tiếng đó em ở đây làm gì” Cung Âu lạnh giọng hỏi.
Thời Tiểu Niệm nỗ lực nhớ lại chuyện khi đó, “Tôi trốn ở phòng rửa tay nghỉ ngơi, lúc đó tôi rất không thoải mái, đầu óc choáng váng, cho nên ở đây ngủ một hồi”.
“Giải thích như vậy mình em tin sao”, Cung Âu lạnh lùng nói, đi tới ghế salông ngồi xuống.
Trong nửa tiếng này, cô không có nhân chứng, còn hỗn loạn thì đã ngủ.
“Tôi” Thời Tiểu Niệm nghẹn lời, nói như vậy, đúng hơn là cô mất trí nhớ nửa tiếng đó, cô chỉ có thể nói “Nói chung tôi không có mất trí nhớ, cũng chưa từng nghe tới có người mất trí nhớ nửa tiếng”.
Cho dù sau khi đầu làm phẫu thuật, toàn bộ trí nhớ trước kia mất đi, cũng sẽ không chỉ mất trí nhớ nửa tiếng.
“Em chưa từng nghe tới, không có nghĩa là nó không xảy ra” Cung Âu lạnh lùng thốt.
Thời Tiểu Niệm không tìm ra một câu phản bác, ngẫm nghĩ lại, cô hỏi “Chờ chút, anh dùng mất trí nhớ đến định đoạt tôi, nói rõ là anh tin tưởng tôi thành thực”.
Cung Âu ngước mắt hướng về phía cô, môi mỏng mím lại, vẻ mặt không hề thay đổi.
Hắn không lên tiếng chính là ngầm thừa nhận.
Thời Tiểu Niệm nhất thời vui vẻ, vội hỏi “Vậy chúng ta mặc kệ trong nửa tiếng đó vào ba năm trước rốt cuộc là tôi có mất trí nhớ hay không, anh nên tin rằng tôi sẽ không vì anh mà sinh con đâu ”.
Nghe vậy, trong mắt Cung Âu thoáng qua một tia thất vọng.
Điểm này, hắn đã sớm nghĩ qua, căn cứ chứng minh cô mang thai quá ít, vốn là vì phát hiện cô nói dối và liên tục hỏi han nên tin tưởng cô, thả cô.
Chỉ là hắn không muốn chính miệng thừa nhận đứa bé này vốn chưa bao giờ xuất hiện trên thế giới này.
Đó là con trai của hắn cùng với cô. Lại chưa từng tồn tại, điều này làm cho hắn rất bất mãn.
Thấy hắn lại ngầm thừa nhận, Thời Tiểu Niệm bước vài bước tới trước mặt hắn, vội vàng nói “Anh đã tin tưởng đứa bé này không tồn tại, vậy ràng buộc của chúng ta cũng không còn, hiệp ước cũng không còn, đúng không?”
Cô có thể rời đi rồi.
Cô có thể rời khỏi hắn, cô có thể tự do.
Cung Âu ngồi trên ghế salông, cứ thế lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, không nói một lời.
Thời Tiểu Niệm bỗng có cảm giác rét run không nói ra được, cô thấy ánh mắt Cung Âu lạnh lẽo, người có chút cứng đờ lui về sau, “Tại sao anh lại nhìn tôi như vậy?”
“Em nói xem”. Cung Âu hỏi ngược lại, từ ghế salông đứng lên.
“Tôi nói không đúng sao, giữa chúng ta không tính, không phải sao?” Thời Tiểu Niệm vừa lùi về sau vừa nói.
“Em lùi về sau làm gì? Tôi rất đáng sợ sao?”, Cung Âu cười lạnh nhìn cô.