Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 81: Chương 81: Chương 59: Cuối cùng cũng đã tin chuyện đứa bé chưa hề tồn tại 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Ý trời.

Cái này gọi là ý trời, tất cả mọi người đều có nhân chứng, chỉ có cô không có.

Thời Tiểu Niệm lui về sau vài bước, cô ngơ ngác hỏi ra lời “Cho nên nói, tôi dù nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch?”

Rõ ràng không phải cô làm. Hiện tại cũng chỉ có cô có thời gian, ông trời là đang đùa bỡn cô sao?

Cô vẫn lùi về phía sau, lùi tới một bên vách tường, mất hết cả niềm tin dựa vào vách tường lạnh lẽo.

Tại sao lại như vậy?

Cung Âu liên tục nhìn chằm chằm vào cô, bỗng nhiên liếc mắt hướng Phong Đức ra hiệu.

“Lâm tổng, Đường tiểu thư, mời tới bên này” Phong Đức tiến lên mời bọn họ rời đi.

Lâm Đạt gần như còn muốn nói chuyện với Cung Âu, bị Phong Đức có chút kiên quyết kéo ra ngoài, Đường Nghệ toàn bộ quá trình đều nghiêm mặt.

Trong phòng khách to lớn chỉ còn lại hai người Cung Âu cùng Thời Tiểu Niệm.

“Thời Tiểu Niệm, bây giờ em có thể kết thúc tuồng tuyệt vọng này”, Cung Âu đặt ly Champagne xuống, tiếng nói trầm thấp.

Thời Tiểu Niệm dựa vào vách tường, cả người cô như không xương chậm rãi trượt xuống ngồi dưới đất, không còn một chút sức lực nào, “Tại sao không sớm nói cho tôi biết anh biết rõ Đường Nghệ không thể trở thành nhân chứng của tôi, anh cái gì cũng không nói”.

“Bởi vì em quá mong muốn tự do”, Cung Âu lạnh lùng lên tiếng.

Thời Tiểu Niệm trầm mặc.

“Ít ra phải cho em một tia hi vọng, em mới có thể an phận ở bên cạnh tôi”, Cung Âu từ trên ghế salông đứng lên, từng bước từng bước đi tới, cúi đầu nhìn cô, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị.

Từ khi hắn thấy cô một lòng muốn chết, hắn đã biết không thể làm quá gấp.

Thời Tiểu Niệm không ngẩng đầu, chỉ chăm chú nhìn hắn đứng nghiêm hai chân “Anh đã biết tôi mong muốn tự do, anh nên rõ tôi cũng không muốn có quan hệ gì với anh, vậy thì tôi của ba năm trước càng không đi bỏ thuốc anh, chọc đến một nhân vật lớn như anh”.

Không phải hắn đã biết rõ tính cách của cô sao? Anh nên rõ tôi cũng không muốn có quan hệ gì với anh.

Lời của cô vang vọng lọt vào lỗ tai hắn, cô lại một lần nữa nói cho hắn biết, cô cũng không muốn có quan hệ gì với hắn.

Sắc mặt Cung Âu dần trầm xuống, trong mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm. Bỗng nhiên, hắn cười lạnh một tiếng, “À, nói vậy cũng không chắc, tâm tình một người trải qua ba năm có biến hóa cũng rất bình thường. Coi như bây giờ em chỉ muốn rũ sạch quan hệ với tôi, nhưng năm ấy chính là em tới trêu chọc tôi”.

“Tôi không có. Nếu như tôi có tâm lừa anh, trước tiên tôi sẽ nói với Đường Nghệ làm cho cô ấy giúp tôi”. Cô nhắc lại lần nữa.

Chuyện đến nước này, Thời Tiểu Niệm cũng đã rõ ràng, cô có nói gì đi nữa thì cũng đều vô dụng cả.

Cung Âu hắn thật buồn cười, vì để cô có thể an phận thủ thường ở bên cạnh hắn mà tùy ý nắm giữ hi vọng của cô.

Cho tới giờ, hóa ra cô ở trước mặt hắn căn bản không có phần thắng.

“Bàn lại những chuyện này đã không còn ý nghĩa”, Cung Âu lạnh lùng nói, chậm rãi ngồi xuống trước mặt cô, ánh đèn bị bóng người hắn ngăn lại, ngón trỏ chạm vào mi tâm cô, chậm rãi trượt xuống, cuối cùng giơ lên hàm dưới của cô.

Cô bị ép ngẩng mặt lên, đón lấy tầm mắt của hắn.

“Thời Tiểu Niệm, em nghe cho rõ, tôi mặc kệ tại sao ba năm trước em lại đến trêu chọc tôi, nhưng nếu em đã trêu chọc, hiện tại muốn rũ sạch quan hệ, không dễ như vậy”, Cung Âu lạnh lùng nghiêm nghị dừng trước mặt cô, “Chuyện đến nước này, giao đứa bé ra đây”. Hắn lại nhắc đến chuyện này một lần nữa.

“Không có đứa bé nào cả”, Thời Tiểu Niệm lúng túng, “Tại sao anh không tin tưởng tôi?”.

Tại sao không tin cô?

Cô cũng không làm gì cả, dựa vào gì mà muốn cô đến chịu tội?

Cung Âu nhìn chằm chằm cô.

Thời Tiểu Niệm đón nhận tầm mắt của hắn, trong mắt không có một tia hi vọng, tất cả đều là tuyệt vọng, nhìn kĩ một chút, hốc mắt của cô đo đỏ, như có một tầng nước.

“Tại sao không tin tôi?”, cô lầm bầm hỏi lại, tầm mắt của cô mơ hồ, mặt Cung Âu trong mắt cô trở nên vặn vẹo.

Nước mắt của cô chảy qua hai gò má, rơi xuống trên ngón tay hắn.

Cung Âu nhìn về phía cô, ngực bỗng nhiên như bị véo một cái, vô cùng đau đớn.

“Quên đi. Cứ vậy đi”, Thời Tiểu Niệm cười khổ một tiếng, đẩy tay hắn ra đứng lên, tuyệt vọng rời đi từng bước một, “Là tôi quá ngây thơ, làm sao có thể yêu cầu anh tin tưởng tôi, anh thích như thế nào thì như thế đó đi”.

Hi vọng của cô ngược lại đều biến mất. Cô còn có thể thế nào đây? Không có đường ra, cứ như vậy đi, tùy đi.

Cô đi về phía cửa, bước chân run lên. Giây tiếp theo nữa, cô có thể đi đến đâu, cô bỗng nhiên hoang mang.

“Tôi tin tưởng em”, sau lưng cô đột nhiên vang lên một thanh âm.

Cung Âu vẫn nửa quỳ nửa ngồi vị trí lúc nãy, trong phòng khách yên tĩnh âm thanh vang lên còn trước cả ý thức của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.