Thời Tiểu Niệm giả vờ trẹo chân 'Ui da' một tiếng, tự nhiên ngã vào trong lồng ngực Cung Âu “Ui, đau quá”
Cung Âu nhíu lông mày, một tay đỡ lấy cô, con người đen quét về phía mắt cá chân cô. Vết thương ở chân của cô mới đỡ hơn không bao lâu.
“Dìu tôi qua bên kia ngồi đi” Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Cung Âu.
“Em là không muốn chăm chỉ học khiêu vũ nên giả bộ trẹo chân”
“Tôi không có...”
Hai mắt Cung Âu nhìn cô chăm chú, Thời Tiểu Niệm ao ước đón lấy tầm mắt của hắn.
Cung Âu không đỡ cô mà trực tiếp ôm ngang cô lên, trước con mắt trừng trừng của mọi người bên dưới rời khỏi sàn nhảy, đi về phía Phong Đức ở bên kia, Phong Đức lập tức tránh sang vị trí khác.
“Thời tiểu thư không sao chứ?” Phong Đức thân thiết hỏi.
“Không có gì, tôi thật sự không có thiên phú khiêu vũ” Thời Tiểu Niệm cười cười.
Cung Âu ôm cô ngồi lên đùi chính mình, bàn tay lớn trực tiếp cởi giày cao gót của cô, để chân cô nằm ngang trước mặt mình, cẩn thận kiểm tra mắt cá chân của cô, âm thanh trầm thấp “Không sưng”.
“Ừ, không phải quá nghiêm trọng”
Thời Tiểu Niệm đáp theo lời nói của hắn, nhìn dáng vẻ Cung Âu chăm chú kiểm tra bỗng nhiên có chút không dễ chịu.
Hắn thật sự cho rằng chân cô bị thương rồi.
“Cung tiên sinh đối với Thời tiểu thư thật tốt”, Lâm Đạt một bên tận dụng đi tới, cười đến một mặt đầy mỡ.
Cung Âu ngước mắt lạnh lẽo nhìn về phía người đi đến.
Thời Tiểu Niệm nắm lấy thời cơ, vội vã nói với Cung Âu “Cung Âu, tôi trùng hợp gặp bạn học thời đại học trên chuyến tàu, tôi giới thiệu với anh một chút, đây là bạn học tôi – Đường Nghệ, Đây là bạn trai cô ấy, Lâm Đạt – chủ tịch ngân hàng Lâm Thị.
“Cung tiên sinh, tôi là Lâm Đạt”. Lâm Đạt cúi đầu khom lưng, Đường Nghệ đứng bên cạnh hắn ta, sắc mặt có chút tái nhợt mà nhìn Cung Âu, vừa nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.
“Đường Nghệ”, ánh mắt Cung Âu có chút sắc sảo, “Tên này có chút quen tai”.
Thời Tiểu Niệm nhất thời khẩn trương, vội vã làm bộ tùy ý nói “Chính là bạn học thời đại học lúc trước tôi nhờ anh tìm, không nghĩ tới nơi này lại gặp phải”.
Nghe vậy, Cung Âu lập tức âm trầm nhìn về phía cô.
Thời Tiểu Niệm nghĩ đến cảnh cùng hắn trong gian phòng trên tàu, không khỏi nín thở.
Cô không xác định được, Cung Âu một giây sau sẽ làm gì, là đem cô chửi đến máu chó đầy đầu, hay là trực tiếp đem cô ném ra ngoài.
Thời Tiểu Niệm vẫn ngồi trên người hắn, cảm giác mọi thứ xung quanh đều dừng lại, không có âm thanh, không có ai, trong mắt của cô chỉ còn lại gương mặt tối tăm kia của Cung Âu.
Bỗng dưng, Cung Âu nở nụ cười, một nụ cười lạnh vô cùng. “Đây là quân cờ cuối cùng của em trong bước tìm nhân chứng”. Cung Âu cười lạnh một tiếng, nhìn cô như nhìn một đứa trẻ ấu trĩ.
Thời Tiểu Niệm không hiểu ý của hắn,
Cung Âu quay đầu, con ngươi đen lạnh lùng nhìn Đường Nghệ, mặt Đường Nghệ lập tức càng thêm trắng xám.
Bỗng nhiên Cung Âu nắm cằm Thời Tiểu Niệm, cương quyết xoay mặt cô qua, làm cho cô nhìn về phía Đường Nghệ, sau đó cười lạnh nói “Cô gái, có chuyện quan trọng tôi đã quên nói cho em biết, ba năm trước phân đoạn điều tra quan trọng nhất chính là bạn học thời đại học cung cấp, cô ta có chứng cứ thuyết phục em đêm đó có vấn đề”.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người. “Anh nói gì?”
Như có một bồn nước đá từ trên trời giáng xuống, trên đầu cô nặng nề, dập tắt hi vọng cuối cùng của cô.
Cái gì gọi là Đường Nghệ cung cấp chứng cứ có sức thuyết phục. Cô ngơ ngác nhìn về phía Đường Nghệ, sắc mặt Đường Nghệ trắng bệch lui về phía sau một bước, ánh mắt lấp lóe, khí chất của một người phụ nữ nhất thời toàn bộ biến mất.
Thấy khung cảnh này có chút không dễ thu thập, Phong Đức đi an bài một gian phòng tiếp khách trên tàu.
Trong phòng khách mang phong cách cổ xưa Châu Âu, Cung Âu một thân một mình ngồi trên ghế salông, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, chỉ nắm một ly Champagne nhẹ nhàng lay động, con ngươi đen láy nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.
Hắn cũng muốn xem thử, Thời Tiểu Nhiệm bây giờ còn gì để nói.
Sắc mặt Đường Nghệ trắng bệch đứng bên cạnh Lâm Đạt.
Thời Tiểu Niệm không dám tin nhìn về phía Đường Nghệ “Ba năm trước, tại sao cậu có chứng cứ có sức thuyết phục tôi có vấn đề?”
Cô cho rằng, Đường Nghệ sẽ là hi vọng cuối cùng của mình.
Kết quả, cô mới biết mọi thứ cô phải chịu hóa ra là do Đường Nghệ ban tặng.
“Tôi…” Đường Nghệ ngước mắt nhìn về phía cô, lui về sau hai bước, “Tôi không phải có chứng cứ có sức thuyết phục, là bọn họ cứ hỏi tôi lúc đó đang ở đâu, còn cậu đang ở đâu”.
“Từ trước đến nay không phải tôi với cậu đều ở cùng nhau sao” Thời Tiểu Niệm nói.
“Nhưng buổi tối hôm ấy, không phải cậu nói không thoải mái, muốn nghỉ ngơi ở phòng rửa tay nửa tiếng sao. Bọn họ hỏi tôi, tôi chỉ có thể ăn ngay nói thật”. Đường Nghệ mang vẻ mặt vô tội nhìn cô.
Thời Tiểu Niệm choáng váng, “Đêm đó tôi đúng là có chút không thoải mái, muốn nghỉ ngơi một chút”.
Chẳng lẽ là trong vòng nửa tiếng đó, Cung Âu được…