Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 91: Chương 91: Chương 64: Muốn công khai quan hệ 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hắn nói, phụ nữ hắn nhìn trúng thì còn có ai mà sánh bằng.

“Hả?” Đột nhiên được đánh giá cao như vậy, Thời Tiểu Niệm hơi bất ngờ.

Chỉ thấy Cung Âu uống hết toàn bộ nước trà cô rót, sau đó trả ly không cho cô nói: “Thêm một ly nữa.”

“...”

Thời Tiểu Niệm lặng lẽ rót một ly đưa cho hắn, Cung Âu lại uống hết, sau đó muốn nữa, lại uống hết.

Cô phát hiện, chỉ cần là thứ cô làm, hắn đều dùng hết, cho dù khó ăn thế nào, chỉ cần là cô làm, hắn cũng có thể ăn rất nhiều... nhưng vấn đề là, đúng ra là cô làm không tốt như vậy, hắn có cần phải ủng hộ đến thế không?

Sau khi Cung Âu uống hết mấy ly vào bụng, trên gương mặt anh tuấn có chút kiêu ngạo, kiêu ngạo với tay nghề kiệt xuất người phụ nữ của mình...

“Tài nghệ của người phụ nữ của tôi được bao nhiêu điểm?”

Cung Âu nhìn về phía mấy người thầy kia, ánh mắt cao cao tại thượng, tràn đầy tự tin.

Các thầy nhìn sự tự tin này của Cung Âu hoàn toàn trở nên ngây ngốc, rối rít bưng lại ly lên trà đỏ lên thưởng thức lần nữa, uống hết vài ly, mấy người vẫn đều không hẹn mà cùng nhíu mày.

Thật cũng chỉ là tài năng mới học được thôi, làm sao đáng giá kiêu ngạo như vậy.

“Chín... mươi?” Một người thầy dè dặt nhìn Cung Âu nói.

Chân mày Cung Âu nhíu lên.

“Một trăm! Tròn điểm!” Thầy lập tức uốn nắn.

“Cái này mới được chứ!”

Chân mày Cung Âu lúc này mới giãn ra, kéo tay của Thời Tiểu Niệm qua nắm lại, nói với các thầy: “Sau này mỗi tuần chúng tôi sẽ tới một lần, các người phải dạy hết toàn bộ lễ nghi quý tộc Anh quốc cho cô ấy, cô ấy có thiên phú như vậy, hai tháng có thể không?”

“Có thể, có thể, dĩ nhiên có thể.” Đối mặt với kiêu căng tự hào vô hình của Cung Âu, những người thầy đây còn có thể nói cái gì.

“Chúng ta đi.”

Cung Âu đổi kéo thành ôm, bế Thời Tiểu Niệm vào lòng rời đi, vừa đi vừa nói, “Học thật giỏi, tôi đưa em đi Anh quốc.”

Đó là nơi hắn ra đời.

Hắn muốn đưa cô đi xem.

“Uhm.”

Thời Tiểu Niệm không biết hắn lấy đâu ra tự tin lớn với cô như vậy, mỗi tuần học một lần, hai tháng có thể học xong? Hắn thật là xem trọng cô.

Với tay nghề của cô đi gặp cha mẹ hắn, kết cục có lẽ chỉ có một chính là bị đuổi ra ngoài.

Bất quá, cái này cũng không sai, cô có thể thoát khỏi hắn.

Rời khỏi Ban Mỹ Thuật, Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu ôm đi, đi được một nửa, điện thoại của cô vang lên, cô dừng lại, lấy điện thoại ra, ánh mắt khẽ tối, là mẹ nuôi gọi đến.

“Dạ, mẹ.”

Thời Tiểu Niệm nhận điện thoại, giọng nói có chút nhỏ.

“Tiểu Niệm, con đã đi đâu? Sao mẹ tới chỗ con thuê phòng, bọn họ nói con đã trả phòng, con đổi chỗ ở à?” Giọng nói của mẹ nuôi có chút nóng nảy.

Cung Âu đứng sau lưng, đợi cô gọi điện thoại, nhàm chán bắt lấy một bàn tay của cô chơi đùa.

“Mẹ đi đến chỗ con thuê nhà?” Thời Tiểu Niệm sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng nói, “Đúng, con đổi nhà, chưa nói với mẹ.”

Một, hai, ba, bốn, năm.

Năm, bốn, ba, hai, một.

Cung Âu nhàm chán đếm ngón tay của cô, bỗng nhiên, hắn đưa tay cô lên miệng cắn một cái.

“A...” Thời Tiểu Niệm nhạy cảm run rẩy.

Cung Âu nở nụ cười hiểm ác, tiếp tục cắn ngón tay của cô.

“Con sao vậy?” Mẹ nuôi nghe ra được vẻ khác thường của cô.

“Không có gì.” Thời Tiểu Niệm liền vội vàng nói, rút ngón tay mình về: “Mẹ, mẹ còn ở bên kia sao?”

Cung Âu bất mãn ôm chặt cô, giống như trừng phạt vậy siết eo cô làm cô đau đến cau mày, lúc này mới buông ra, sau đó lại nắm ngón tay cô chơi tiếp, quấy rầy làm cô không thể tập trung chú ý đến âm thanh bên trong điện thoại.

“Ừ, mẹ ở bên này, bây giờ con đang ở đâu, mẹ muốn gặp con.”

Từ trong giọng nói của mẹ nuôi nghe ra được vẻ lo lắng.

Ở đâu?

Thiên Chi Cảng, nhất định không thể để cho mẹ nuôi đi đến đó.

Thời Tiểu Niệm ra bên ngoài nhìn một cái, bên này cách chỗ cô thuê nhà rất gần, liền nói: “Con đang ở bên ngoài đi dạo, mẹ đến đây một chút đi.”

“Được.”

Sau khi báo địa chỉ cho mẹ nuôi, Thời Tiểu Niệm cúp điện thoại, chỉ thấy Cung Âu vẫn còn chơi đùa ngón tay của cô, bẻ ngón tay của cô cong thành các loại hình dạng, vừa chơi vừa nói: “Ngón tay của em rất mềm.”

Cho dù có mềm hơn nữa thì cũng không phải là đồ chơi của hắn.

Thời Tiểu Niệm rút tay mình về, xoay một vòng trong ngực Cung Âu, nhìn mặt hắn, nghiêm túc nói: “Tôi đi phòng ăn cách vách gặp mẹ tôi, anh có muốn đi về trước không?”

Cung Âu nhìn chằm chằm cô trầm tư mấy giây, nói: “Mẹ em? Tôi muốn gặp.”

“Cái gì?” Thời Tiểu Niệm ngẩn người một chút: “Anh gặp mẹ tôi làm gì chứ, có gì để gặp đâu.”

“Bởi vì bây giờ em đang ở cùng tôi.” Cung Âu nói.

“Không được.” Thời Tiểu Niệm lập tức nói, cầu xin nhìn hắn: “Làm ơn, anh đi trước đi, mẹ tôi chỉ là bà chủ của một gia đình, không có gì cần nói với anh hết.”

Làm sao có thể để cho hắn gặp người nhà cô.

Cung Âu nhìn chằm chằm vẻ mặt van xin của cô, đôi mắt đen từng chút từng chút một lạnh xuống, giọng nói phá lệ âm trầm: “Có phải em rất không muốn tôi gặp mặt người nhà em hay không?”

Từ lần trên Đảo Vân Thượng đó hắn đã biết rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.