Cô không hy vọng bất kỳ người bên cạnh mình nào biết hắn, không muốn đưa hắn ra ánh sáng như vậy sao?
Hắn chợt nắm tay cô lại, kéo cô đi ra ngoài, đôi mắt đen lạnh lùng mà kiên định, cô vội vã phủi sạch quan hệ với hắn, hắn hết lần này tới lần khác lại muốn thông báo quan hệ của bọn họ cho mọi người biết!
Thời Tiểu Niệm bị hắn kéo đi về trước.
Bên ngoài trời đã hoàng hôn, ánh sáng mờ hơi lạnh xuyên thấu thành phố, chiếu trên đường, phản phất lên thân thể hai người, tạo nên một tầng ánh sáng mông lung huyền ảo.
Cung Âu cưỡng ép kéo cô đi.
"Cung Âu, anh có ý với một người, anh thích một người chính là làm như vậy sao?" Giọng nói thật nhỏ của Thời Tiểu Niệm vang lên sau lưng hắn, lộ ra một vẻ khổ sở không nói được.
Cung Âu dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía cô.
Ánh sáng hoàng hôn rơi vào trên người cô, chiếu cô đẹp đến kinh người, cô nhìn hắn, vẻ mặt tái nhợt, trong mắt một mảnh ảm đạm.
"Không sai, tôi chính là như vậy, tôi muốn em không thể nào phủi sạch quan hệ với tôi được!" Cung Âu bá đạo nói.
Thời Tiểu Niệm đứng trước mặt hắn, một tay còn bị hắn kéo, mái tóc dài bị gió thổi lên, cô nhỏ giọng hỏi: "Vậy anh muốn tôi biến thành cái dạng gì đây?"
"Không từ chối tôi nữa, không giấu giếm quan hệ của chúng ta nữa!"
Hắn trả lời rất nhanh.
"Vậy quan hệ của chúng ta là gì? Tôi không phải bạn gái của anh, ai cũng biết Cung Âu anh là một đại nhân vật như thế nào, ai cũng biết chênh lệch giữa chúng ta, anh cũng đã nói, anh không thể cho tôi một cuộc hôn nhân được."
Đôi mắt Thời Tiểu Niệm u tối nhìn hắn, giọng nói có chút kích động: "Chẳng lẽ anh muốn tôi đi khắp thế giới nói cho người ta biết, anh muốn tôi thừa nhận mối quan hệ không chút tôn nghiêm nào như vậy sao?"
Trên đường Hoàng Hôn.
Hai người đứng đối diện, quần áo trên người đều bị nhuộm ánh chiều vàng.
Cung Âu nhìn cô rất lâu không lên tiếng, giống như đang diễn ra một trận so tài trầm mặc.
"Tôi ở trong xe chờ em!"
Không biết qua bao lâu, Cung Âu trầm thấp nói, đôi tay nắm chặt cô từ từ buông.
Tay cô thả xuống bên người.
Hắn không kiên trì nữa, chỉ thỏa hiệp như vậy, một sự cố chấp khăng khăng không kiên trì đến cùng với cô, nằm ngoài dự liệu của cô.
Sắc mặt Cung Âu rất âm trầm, lướt qua vai cô đi về phía trước, Thời Tiểu Niệm nhỏ giọng nói: "Cám ơn anh, Cung Âu."
Cám ơn người đàn ông bá đạo tồi tệ như anh cũng không có chà đạp lên tôn nghiêm của cô.
Giọng nói của cô rất thấp, thấp đến vừa ra khỏi miệng liền tiêu tán theo gió.
Cung Âu đưa lưng về phía cô, thân thể cứng đờ, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Trên một chiếc xe sang trọng ngừng ở ven đường, tài xế ân cần xuống mở cửa xe, Cung Âu cúi người ngồi lên xe, thân thể hơi nghiêng về phía sau, sắc mặt cũng không dễ nhìn.
"Có phải phụ nữ rất coi trọng hôn nhân hay không? Quan hệ không có hôn nhân chính là không có tôn nghiêm?"
Cung Âu ngồi phía sau, đột nhiên hỏi.
Tài xế sửng sốt một chút, đến khi phát hiện trong xe chỉ còn lại mình cùng Cung Âu có chút sợ hãi, Cung tiên sinh đây là hỏi hắn? Hỏi hắn vấn đề này?
"Cái này hả... tâm tư của phụ nữ tôi cũng không hiểu lắm." Tài xế nói: "Bất quá tôi nghe vợ tôi nói qua, cô ấy nói hôn nhân có thể để cho người phụ nữ có cảm giác an toàn."
"Một tờ giấy có thể có cảm giác an toàn gì?"
Cung Âu lạnh lùng nói, kết hôn còn có thể ly dị, có cảm giác an toàn gì chứ.
"Thì đúng là vậy đó, nhưng mà phụ nữ lại thích theo đuổi những thứ này." Tài xế nói.
Phụ nữ lại thích theo đuổi những thứ này.
Cung Âu mím môi, ánh mắt sâu không thấy đáy, đầu ngón tay khẽ vuốt qua môi, hắn không cho cô được hôn nhân, thì cô vẫn sẽ một mực tiếp tục như vậy sao?
"Bất quá, vợ tôi còn nói, quan trọng hơn vẫn là cảm giác an toàn đến từ người đàn ông của mình." Tài xế nói: "Đàn ông chịu cưng chiều mình, chịu dụ dỗ mình, cái gì cũng nghĩ đến mình trước, thì đương nhiên cô gái kia sẽ cảm thấy an toàn."
Quan trọng hơn là cảm giác an toàn đến từ đàn ông.
Cho nên, bây giờ là do hắn chưa đủ cưng chiều cô, cô mới sẽ để ý đến một tờ giấy hôn thú kia.
Ánh mắt Cung Âu nhất thời càng sâu, chợt nhìn về phía tài xế.
Tài xế bị hắn nhìn đến run người, sợ hãi nói: "Cung tiên sinh, có phải tôi quá nói nhiều quá hay không?"
"Tăng gấp đôi tiền lương, khi về nói với Phong Đức."
Cung Âu nói.
"Dạ?"
Tài xế ngu ngơ nửa ngày không phản ứng kịp.
Trên đường Hoàng Hôn, bên trong tiệm cà phê. ---
Thời Tiểu Niệm một mình ngồi ở chỗ cửa sổ sát đất, vừa quay đầu liền thấy con đường bên ngoài cửa sổ, đậu một chiếc xe màu đen sang trọng, cửa kiếng đằng sau chậm rãi hạ xuống, Cung Âu ngồi ở phía sau, đôi mắt đen trực tiếp nhìn về phía cô.
Có phải một phút không thấy được cô hắn sẽ không sống nổi hay không?
Thời Tiểu Niệm cũng không biết làm sao, kêu phục vụ tới, chọn hai ly cà phê.
"Tiểu Niệm." Mẹ nuôi Mân Thu Quân từ bên ngoài đi vào tiệm cà phê, ngồi đối diện Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm liếc mắt một cái liền phát hiện khuôn mặt luôn được bảo dưỡng rất tốt của mẹ nuôi tiều tụy rất nhiều, cho dù có trang điểm kỹ cũng không che giấu được nếp nhăn, cô nhẹ giọng hỏi: "Mẹ, mẹ tiều tụy đi nhiều quá."