Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 93: Chương 93: Chương 65: Thư đoạn tuyệt 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Chẳng có việc gì tốt cả.” Mân Thu Quân lo lắng nói: “Ba của con đấu với chị của Thiên Sơ ngất trời, Thiên Sơ không hỏi thăm gì hết, cả ngày chỉ cùng Tiểu Địch đi dạo phố mua đồ, hoàn toàn không để ý đến đại cục, tất cả đều vứt cho một mình ba con làm.”

Biết rõ tình cảm của Mộ Thiên Sơ và Thời Địch rất tốt, nhưng mỗi lần nghe được, cô vẫn không nhịn được có chút đau lòng.

“Vợ chồng bọn họ ân ái là chuyện tốt.” Thời Tiểu Niệm nói.

“Ân ái một chút cũng tốt, nhưng bọn nó hết lần này đến lần khác cũng không yên, mẹ đã hỏi thăm được từ người giúp việc của Mộ gia, từ sau khi kết hôn, Thiên Sơ và Tiểu Địch đã cãi nhau rất nhiều lần.” Mân Thu Quân nói.

“Cãi nhau?” Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mở to mắt: “Việc này không thể nào đâu.”

Phải nói thời tiết biến hóa vô thường cô còn tin, nói cảm tình của Mộ Thiên Sơ và Thời Địch không tốt thì làm sao có thể, cô dây dưa với bọn họ nhiều năm như vậy bọn họ cũng không chia tay, không phải chứng minh bọn họ thật lòng yêu nhau sao.

“Nguyên nhân cãi nhau hình như là vì con.” Mân Thu Quân nhìn Thời Tiểu Niệm, giọng nói có chút khó chịu.

“...”

Thân thể Thời Tiểu Niệm cứng đờ, nguyên nhân cãi nhau là vì cô? Làm sao có thể.

“Người giúp việc nói, bây giờ ở nhà mỗi lần nhắc đến tên con, hai người đều cãi nhau. Sau khi Thiên Sơ kết hôn thì giống như thay đổi thành người khác vậy, một người lịch sự nho nhã như nó lại cãi nhau với Tiểu Địch.” Mân Thu Quân vỗ đầu một cái: “Em gái con mỗi lần cãi nhau đều gọi điện về vừa kể vừa khóc, mẹ khuyên như thế nào cũng đều vô ích.”

Lúc này, phục vụ bưng hai ly cà phê lên.

Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, không hiểu được vì sao năm đó cho dù cô dây dưa như thế nào cũng không có chuyện gì, thế nhưng sau khi cưới lại trở thành mồi lửa làm bọn họ cãi nhau.

Bây giờ cô cũng không gặp bọn họ, trốn tránh rất xa, bọn họ ngược lại không yên ổn.

Nên gọi là gì đây?

Tuy nhiên, Mộ Thiên Sơ quả thật có chút kỳ quái, lúc trước có thể cho Thời Địch một hôn lễ hoàn mỹ, ngay cả thuốc giảm đau cũng không uống, bây giờ nói chuyện sao lại không nhịn Thời Địch chứ? Thật sự không hiểu nổi.

“Ba con tức giận đến mức mấy buổi tối đều ngủ không ngon, chuyện công chuyện nhà đều phải phiền ông ấy, ông ấy lại...”

Nói đến đây, Mân Thu Quân muốn nói lại thôi.

Thời Tiểu Niệm nhìn về phía mẹ nuôi của mình, nhìn gương mặt đầy vẻ khổ sở của bà, mơ hồ cảm thấy lời nói kế tiếp của mẹ nuôi mới là chủ đề chính của hôm nay.

Quả nhiên, Mân Thu Quân nhìn cô thật lâu sau, lấy trong túi xách ra một phần văn kiện để trước mặt cô, lời nói rất khó khăn: “Ba con hy vọng con ký phần văn kiện này.”

Thời Tiểu Niệm đưa tay đặt lên ly cà phê nóng hổi, cúi đầu nhìn về phía văn kiện.

Trên văn kiện chằng chịt chữ, cô không thấy rõ, chỉ nhìn thấy một cái tựa đề rất lớn ---

Thư đoạn tuyệt

Sắc mặt Thời Tiểu Niệm nháy mắt ảm đạm, ngón tay cầm ly không vững, cà phê sánh lên trên bàn, cô vội vã cầm văn kiện lên, văn kiện không bị ướt, không ướt một chữ nào, cà phê rơi vào trên người cô, nóng hổi.

“Tiểu Niệm ---”

Mân Thu Quân kêu lên một tiếng, liền vội vàng rút khăn giấy ra lau vết bẩn cho cô.

Thời Tiểu Niệm đứng lên đẩy tay bà ra: “Con không sao.”

“Không được, con bị phỏng...”

“Chúng ta nói chuyện chính trước đi.” Thời Tiểu Niệm nhìn vẻ ân cần trong mắt bà, đột nhiên cảm thấy có chút châm chọc, đẩy tay mẹ nuôi ra, Thời Tiểu Niệm lạnh như băng nói: “Không phải nói là ký tên sao.”

Người phục vụ đi tới dọn dẹp bàn sạch sẽ.

“Tiểu Niệm...” Mân Thu Quân ngồi xuống, trên mặt đầy vẻ khổ sở nhìn cô: “Mẹ đã tranh chấp với cha con rất lâu rồi, nhưng ông ấy lại cố chấp như vậy, ông ấy cho rằng bởi vì lúc trước con dây dưa không ngớt làm cho bây giờ hôn nhân của Thiên Sơ và Tiểu Địch không hòa thuận, ông ấy nhất định muốn trục xuất con ra khỏi nhà.”

“Không phải con đã bị trục xuất ra khỏi cửa rồi sao?” Thời Tiểu Niệm tự giễu cười một tiếng, ánh mắt chua xót: “Mấy năm trước, mấy người cũng không cho con ở lại Thời gia.”

Còn có thể đuổi thêm lần nữa sao?

“Tiểu Niệm.”

“Bây giờ lại phải trên phương diện pháp luật đuổi con, không sao cả, con ký là được, dù sao con cũng không cảm thấy con có thể làm con gái Thời gia nữa.” Thời Tiểu Niệm thờ ơ cười cười.

Mân Thu Quân thương hại nhìn cô.

Thời Tiểu Niệm vẫn là nở nụ cười, cười rất dửng dưng, hoàn toàn không thèm để ý: “Mẹ, bút đâu? Nhất định mẹ có mang bút theo. Ah, bây giờ con cũng không thể gọi mẹ nữa.”

Có chuẩn bị mà đến.

“Tiểu Niệm, con không nên như vậy.” Mân Thu Quân nhìn nụ cười trên môi cô cảm thấy cực kỳ khó chịu, nhưng vẫn lấy cây bút từ trong túi xách ra cho cô: “Ở nhà đều là ba con làm chủ, mẹ không tranh được với ông ấy, nhưng sau này, mẹ sẽ lén ra ngoài thăm con mà.”

Lén ra.

Mẹ gặp con gái lại phải lén lút gặp.

“Không sao cả, con sớm biết cũng sẽ có ngày này, con ký tên là được.”

Thời Tiểu Niệm nhận bút từ trong tay bà, trực tiếp lật đến trang cuối cùng trong văn kiện, đầu ngọn bút để lên một giây, nước mắt từng giọt rơi trên giấy, vốn dĩ nước mắt là thứ không thể khống chế được.

Hóa ra cô không có lạnh nhạt, kiên cường như mình đã nghĩ.

Mân Thu Quân kinh ngạc nhìn cô nói: “Tiểu Niệm, con....”

“Tại sao nhận nuôi con rồi lại muốn vứt bỏ con.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.