Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Có cần phái cách xa hắn như vậy không?
Cung Âu nhíu mày, lật cả người cô, cúi đầu dùng sức hôn cô một cái, ôm cô vào ngực mình, cảm nhận được nhiệt độ trên người cô lúc này mới thỏa mãn.
Môi cô bị phá rách, máu không còn chảy ra nữa nhưng vẫn có thoang thoảng mùi, hơi thở khi nhanh khi chậm, giống như trong giấc mơ bị kinh hách.
Gặp ác mộng sao?
Điều này làm cho hắn nhớ tới hôm nay ở trong xe nhìn thấy cô.
Cách cửa sổ thủy tinh hắn thấy cô đổ café lên người mình, cô ở trước mặt người đàn bà trung niên khóc không thành tiếng, bàn tay cô nắm lấy chiếc bút, run rẩy… yếu đuối, bất lực.
Anh đưa tay vào trong chăn kiểm tra, chạm đến bàn tay của cô.
Ngón tay nhỏ nhắn mềm mại lạnh như băng.
“…”
Cung Âu nắm chặt tay cô một lúc sau đó kéo chăn ra, đi vào phòng tắm tắm rửa sau đó mặc áo tắm đi ra ngoài.
Chung cư Thiên Hương Cảng không có người phục vụ, Phong Đức một mình ở trong phòng khách cầm lọ hoa, sau đó cắt sạch nhánh hoa thừa, thấy Cung Âu đi ra ngoài lập tức cung kính cúi đầu, “Cậu chủ.”
“Cho tôi một phần tư liệu về gia đình tiểu Niệm, tôi muốn biết tất cả.”
Cung Âu lạnh lùng nói, vừa đi tới ghế sofa ngồi xuống.
“Tất cả?” Phong Đức sửng sốt, lập tức gật đầu, “Đúng vậy, thiếu gia.”
Cung Âu duỗi chân, đôi mắt đen nháy thâm thúy nhìn Phong Đức, “Lúc cậu điều tra tiểu Niệm có phải tra được quan hệ cô ấy và mọi người không tốt?”
Về quan hệ gia đình tiểu Niệm, trước kia hắn không để trong lòng.
Nếu không phải hôm nay hắn nhìn thấy, hắn cũng không biết tiểu Niệm bị cha mẹ nuôi đuổi đi.
Phong Đức đang cầm kéo cắt cành hoa, nghe vậy suy nghĩ một lúc mới nói, “Lúc đó Tiểu thư được nhận nuôi, từ nhỏ thành thích cũng không tệ nhưng mọi mặt không bằng em gái, lớn lên cũng không gặp may mắn như em gái. Lúc đó không phải bác sĩ tâm lý đã phân tích bởi vì tiểu thư quanh năm tự ti mới có thể ngốc nghếch bỏ thuốc cậu sao, muốn một bước lên trời, nhưng hiện tại xem ra hình như tiểu thư không phải loại người đó.”
Ba năm trước lúc đó vì sao tiểu Niệm lại nghĩ tới việc bỏ thuốc hắn, đáp án này ngay cả tiểu Niệm cũng không biết.
“Phong Đức.” Cung Âu dựa vào phía sau, yên lặng một lúc mời tiếp tục.
Phong Đức nhìn hắn.
“Anh đi thành lập một thế lực, chèn ép toàn bộ người nhà họ, chỉ cần có quan hệ họ hàng qua lại gần gũi đều chèn ép hết.” Cung Âu dùng giọng điệu trầm thấp nói những lời tàn nhẫn ra mệnh lệnh, “Nhất là em gái của Tiểu Niệm, nghe nói là minh tinh đúng không, tôi muốn cô ta ở làng giải trí lăn lộn cũng không được yên.”
Nghe phân phó như vậy, Phong Đức kinh ngạc nhìn Cung Âu, cảm thấy nghi ngờ, nhưng vẫn nghe lệnh, “Tôi hiểu rồi, cậu chủ.”
Đã xảy ra chuyện gì sao?
Làm sao cậu chủ đột nhiên muốn ra tay với người nhà họ.
Cung Âu tao nhã ngồi đó, sắc mặt âm trầm, đôi mắt đầy thị huyết lóe sáng, giống như thợ săn ngửi được con mồi.
Hắn nhìn chằm chằm cành hoa đang cắt dở trên bàn trà, đột nhiên hỏi, “Vì sao lại cắt sạch cành hoa này?”
Phong Đức theo tầm mắt của hắn nhìn qua, vuốt ve cành hoa xinh đẹp được cắm trong bình, “Bởi vì không muốn nó nở rộ ra, nhìn bông hoa như thế này đẹp bao nhiêu.”
Luận về nghệ thuật cắt tỉa hoa Phong Đức hoàn toàn có lòng tin.
Cung Âu âm trầm liếc anh ta một cái, bỗng dưng từ ghế salon đứng lên, nghiêng người đi tời, cánh tay thon dài trực tiếp rút cành hoa trong bình ném xuống đất, cầm một cành hoa khác cắt tỉa cho vào, giọng nói hết sức cao ngạo, “Tôi muốn một cành hoa nở rộ trước mặt những người ghét nó.”
Nói xong Cung Âu xoay người rời đi, vừa đi vừa nói, “Chuyện này tạm thời không cần nói cho tiểu Niệm biết.”
Cô cần thời gian ngắn nhất để quên đi chuyện này.
“Vâng, cậu chủ.”
Phong Đức gật đầu,nheo mắt nhìn bình hoa lại lâm vào suy tư.
Xem ra hiện tại cậu chủ đã động tâm.
Một căn phòng khác ở Thiên Hương Cảng…
Cậu chủ Mộ thị và Thời Địch đang ở bên trong nhà mới, truyền đến giọng nói chói tai, “Cái gì? Chị và Cung Âu ở cùng một chỗ? Mẹ, có phải mẹ nhìn nhầm hay không?
Thời Địch đang ngồi trước gương trang điểm, lúc này đang chấn kinh quay đầu nhìn cha mẹ đang ngồi cung Mân Thu Quân.
“Mẹ cũng đã xem tin tức, sao có thể nhìn nhầm, huống hồ chính hắn ta nói mình là Cung Âu.”
Mân Thu Quân nói, ôm văn kiện trong tay ngồi xuống bên cạnh.
“Hừ, nha dầu này đúng là giỏi hơn lúc trước, còn học được cách tìm kim chủ.” Lúc đó vô cùng tức giận, triệu tiếp cho rằng tiểu Niệm tìm được người giàu có.
Mân Thu Quân nhíu mày, “Mẹ thấy giọng điệu người đó vô cùng quan tâm và bảo vệ, nói không chừng là bạn trai của tiểu Niệm.”
Nếu tiểu Niệm có thể có bạn trai, cô cũng sẽ thoải mái hơn một chút.
“Mẹ, mẹ đừng nói đùa.” Thời Địch trang điểm được một nửa, nghe thế châm chọc nói, “Cung Âu là ai, con nghe nói chuyện tình cảm của hắn đều là người thượng lưu, ở trong thành phố nuôi dưỡng không ít người phụ nữ, Thời Tiểu Niệm làm sao có thể là bạn gái của hắn? Cùng lắm chỉ là người lên giường mà thôi.”
Bạn gái của Cung Âu? Thời Tiểu Niệm không có mệnh đó.
Nghe vậy, Mân Thu Quân cũng im lặng, nói như vậy tiểu Niệm đang chơi bời?