Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 98: Chương 98: Chương 67: Cung Âu trả thù 2




Thời Trung là chủ gia đình, hai tay để sau lưng, nghĩ một lát liền nói, “Hiện tại có thể cắt đứt quan hệ cũng được, tiểu Niệm càng ngày càng ham hư vinh, nếu ngàu nào đó bị phơi bày chuyện tình cảm, danh dự của chúng ta để vào đâu, đối với tiểu Địch cũng không tốt. Chuyện cắt đứt quan hệ nảy phải nhanh chóng tới Tòa Án mới có hiệu lực.”

Thời Địch đồng ý gật đầu, lập tức giễu cợt nói, “Con nói cô ta tại sao đột nhiên lại không để ý tới Thiên Sơ, thì ra là đang đánh chủ ý tới đại nhân vật, cô ta không nghĩ lại xem cô ta là cái gì, danh bất chính ngôn bất thuận ngủ cùng người ta, làm công cụ ấm giường cho người ta đúng là buồn cười.”

“Nói như thế nào thì đó cũng là chị em, em nên chú ý dùng từ.”

Một giọng nói ấm áp, giọng điệu lạnh nhạt truyền tới.

Ba người trong phòng không hẹn mà cùng quay lại nhìn, chỉ thấy Mộ Thiên Sơ mặc quần áo phẳng phiu từ bên ngoài đi vào, ánh mắt yên lặng nhìn chằm chằm bọn họ, gương mặt âm nhu không có biểu tình gì.

“Thiên Sơ, con đã về.” Mân Thu Quân và Thời Trung lập tức ngồi thẳng người.

Tuy là con rể của mình nhưng dù sao Mộ Thiên Sơ cũng là Thái tử gia nhà họ Mộ cao cao tại thượng, bọn họ ở trước mặt hắn luôn cúi đầu.

Thời Địch đang trang điểm trước gương cũng đúng dậy, có chút kích động nhìn Mộ Thiên Sơ, “Hiện tại anh làm sao vậy? Vừa nhắc tới Thời Tiểu Niệm anh liền nói chuyện giúp cô ta, trước kia anh không phải như vậy.”

Trước kia Mộ Thiên Sơ thấy Thời Tiểu Niệm đều chán ghét.

Trước kia Mộ Thiên Sơ rất thương yêu cô ta, cô ta không muốn gả vào nhà giàu làm thiếu phu nhân còn phải nhìn sắc mặt cha mẹ chồng, hắn liền mua một căn nhà ở Thiên Hương Cảng để cô chỉ cần làm thiếu phu nhân của một mình hắn.

Nhưng kể từ sau khi kết hôn, chỉ cần cô ta vừa mở miệng nhắc tới Thời Tiểu Niệm thì Mộ Thiên Sơ sẽ bảo cô ta bớt miệng một chút, không còn chăm sóc cô ta như trước, làm cho quan hệ hôn nhân của bọn họ tuột dốc một đường thẳng.

“Vậy các người cứ thế mà bàn tán sao?”Mộ Thiên Sơ liếc nhìn bọn họ một cái, lạnh nhạt nói, “Một nhà ba người không biết tốt xấu đi chỉ trích chuyện tình cảm của con gái và Cung Âu, có chuyện gì không thể gặp nhau rồi nói cho rõ được sao?”

“Đấy là sự thật, chẳng lẽ Cung Âu có thể cho cô ta một danh phận hay sao? Cô ta thì tính là gì?” Thời Địch căm giận nói.

“Thời Tiểu Niệm không đáng có danh phận?”

Mộ Thiên Sơ lạnh nhạt nói.

“Anh…” Thời Đích nhìn hắn bảo vệ Thời Tiểu Niệm như vậy liền tức giận.

Mân Thu Quân lôi kéo cô ta, dùng ánh mắt bảo cô ta đừng gây gổ với Mộ Thiên Sơ, nói như thế nào thì nhà họ Mộ cũng cao hơn nhà họ Thời rất nhiều, cô ta cứ làm ầm ĩ như vậy cũng không có ý nghĩ gì.

Tròng mắt Thời Địch xoay xoay, tay che lấy bụng mình, “A, đau quá…”

“Làm sao vậy, tiểu Địch?”

Thấy vậy, Mân Thu Quân và Thời Trung lập tức lo lắng đỡ lấy Thời Địch.

Thời Địch ôm bụng, ủy khuất nhìn Mộ Thiên Sơ, âm thanh khóc lóc ai oán hết sức động lòng người, “Thiên Sơ, anh đã thay đổi, vì sao bây giờ anh chỉ biết nói giúp cho chị? Em mới là vợ anh, là mẹ của con anh.”

Thời Trung cũng nói, “Thiên Sơ, nhà họ Thời chúng ta đối với con không tệ, hiện tại công ty của ta chúng giúp đỡ con, Thời Địch cũng mang thai vì con, con còn nói giúp cho nha đầu Tiểu Niệm kia, chúng ta và con bé đã cắt đứt quan hệ, từ nay về sau nhà họ Thời chúng ta không có đứa con gái tiểu Niệm này.”

Đoạn tuyệt quan hệ.

Mộ Thiên Sơ đứng đó, ánh mắt nhìn qua một lượt, lúc này mới thấy trong tay Mân Thu Quân đang cầm một tập văn kiện, trên đó ghi dòng chữ ĐƠN ĐOẠN TUYỆT QUAN HỆ CHA CON.

Bọn họ đuổi tiểu Niệm ra khỏi nhà rồi

Được
Được lắm

Sắc mặt Mộ Thiên Sơ không có gì thay đổi, một lúc lâu sau hắn đi tới trước mặt Thời Địch, đưa tay ôm cô ta vào lòng, đôi mắt nhìn vào cô ta “Ngại quá, gần đây tâm trạng anh không tốt, nói chuyện cũng không chú ý, anh mang em đi bệnh viện kiểm tra xem.”

Thấy thái độ Mộ Thiên Sơ đã dịu lại, Thời Địch hiểu đây là lúc đẩ thay đổi liền thu liễm, như con chim nhỏ nép vào ngực hắn, dịu dàng nói, “Không cần, chỉ cần anh ở cùng em là được rồi.”

“Đương nhiên anh sẽ ở cùng em.”

Mộ Thiên Sơ ôm lấy cô ta, bàn tay trắng nõn vỗ lưng cô ta, âm thành dịu dàng vốn có nhưng đôi mắt không hề nhìn côt a mà nhìn tập văn kiện trong tay Mân Thu Quân.

Thời Tiểu Niệm ngủ rất sâu, ngủ đến sáng ngày mai.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng ngủ, Thời Tiểu Niệm mơ mơ màng màng tỉnh lại, hai chân đau nhức, đêm qua vừa về nhà cô đã bị Cung Âu lăn qua lăn lại muốn rã rời, cuối cùng lại mệt mỏi mà nằm trong lòng hắn.

“…”

Thời Tiểu Niệm nhìn thoáng quan bên cạnh, Cung Âu không ở trên giường.

Cô ngồi dậy, giơ tay ngửi ngửi, mùi sữa tắm thơm thoang thoảng, cô không nhớ tối qua mình có tắm rửa.

Thời Tiểu Niệm giơ tay cốc đầu, nghĩ lại, tối qua cô ngủ rất trầm, cảm giác như có người bế cô đi.

Là Cung Âu.

Người đàn ông này lại tắm rửa cho cô.

Thời Tiểu Niệm có chút quẫn bách, xốc chăn xuống giường, nhìn thời gian, thế mà đã 9h sáng.

Đã muộn thế này rồi.

Lúc này Cung Âu không ầm ĩ bảo cô làm bữa sáng? Đổi lại bình thường cô dậy muộn một chút hắn đều nhíu mày rất lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.