Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thời Tiểu Niệm vội vã rửa mặt, sau đó đi thẳng đến nhà bếp, còn chưa đến gần, liền nghe tiếng la sầu lo của Phong Đức truyền đến, “Đừng gấp, thiếu gia, bò bít tết không phải cứ như vậy bỏ vào, phải chờ dầu nóng”
“Chờ dầu nóng rồi cho vào nó nổ thì làm sao bây giờ?”, Cung Âu hùng hổ nói.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đi tới bên ngoài nhà bếp nhìn vào bên trong, chỉ thấy bên trong hoàn toàn lộn xộn, nồi niêu chén bát đều nằm trong bồn rửa chén.
Cung Âu đang đứng cách nhà bếp hơn một mét, sau đó vứt bò bít tết vào trong nồi.
Đây là làm gì?
Làm loạn trong nhà bếp sao?
Phong Đức đứng một bên gấp đến độ không làm gì được: “Sẽ không bị nổ, thiếu gia, ngài để cho tôi làm bữa sáng đi”.
“Anh làm khó ăn như vậy, không thích, cút ngay”, Cung Âu ghét bỏ nói.
“Thiếu gia, tôi có giấy chứng nhận đầu bếp”, Phong Đức ủy khuất vô cùng, “Nếu không, tôi đi mời tiểu thư rời giường làm bữa sáng”.
Ngược lại, thiếu gia chỉ ăn được đồ ăn Thời Tiểu Niệm làm.
“Anh dám!”, Cung Âu lập tức giận lên, “Mấy ngày gần này, em ấy muốn dậy muộn thì để em ấy dậy muộn, không cho phép đi làm phiền em ấy, không cho phép trước mặt em ấy đề cập tới những từ cha, mẹ, con gái nuôi, vứt bỏ, đoạn tuyệt quan hệ, nghe chưa?”
“Vâng, thiếu gia”, Phong Đức nhận mệnh.
Thời Tiểu Niệm đứng bên ngoài, nghe lời Cung Âu nhất thời đứng ngây ra tại chỗ.
Chuyện xảy ra hôm qua trong phút chốc đều đổ lên đầu cô, đúng rồi, cô đã bị Thời gia vứt bỏ thật rồi, cô lại biến thành một cô nhi.
Cô đứng ở đó, trên gương mặt tái nhợt lộ ra một nụ cười khổ, tối qua bị Cung Âu tối qua chơi đùa triệt để như vậy, tỉnh lại sau giấc ngủ, dĩ nhiên cô nhất thời không nghĩ tới những thứ này.
Thời Tiểu Niệm nhìn về hướng trong nhà bếp, chỉ thấy Cung Âu tiếp tục vứt bỏ bít tết vào chảo, cũng không thèm lật, làm đến dầu tung tóe, bắn khắp nơi, toàn bộ nhà bếp bừa bộn như một hiện trường tai nạn,
Cô nhìn về phía Cung Âu, hắn đang tác chiến với cái chảo, không phát hiện ra cô.
Gương mặt hắn thâm thúy anh tuấn, lông mày đen, sống mũi thẳng, môi mỏng nhếch lên, gương mặt hắn tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Ngắm nhìn Cung Âu lâu như vậy, Thời Tiểu Niệm phát hiện lần đầu tiên mình nhận nha Cung Âu thuận mắt như thế.
“Tôi đến đây”, Thời Tiểu Niệm cười nhạt, đi vào bên trong.
Cung Âu xoay người lại, con ngươi đen nháy mắt hơi khiếp sợ nhìn về phía cô, “Sao em lại vào đây?”
“Bởi vì tôi không muốn nhà bếp bị nổ”, Thời Tiểu Niệm nói, đi tới tắt lửa, nói với hắn: “Anh và Phong quản gia ra ngoài đi, nơi này có tôi là được rồi, một lát là có bữa sáng rồi”.
Cung Âu không đi, chỉ nhìn chằm chằm nụ cười yếu ớt bên môi cô như không có chuyện gì xảy ra.
Thời Tiểu Niệm rửa sạch chảo, ấn vòi nước xuống, tiếng nước ào ào chảy xuống, một đôi tay ấm áp mạnh mẽ bỗng nhiên ôm cô từ phía sau.
Thân thể cô không khỏi chấn động, người cũng cứng đờ.
Cung Âu ôm cô từ sau, lồng ngực dính sát vào lưng cô, hoàn toàn vòng cô trong ngực chính mình.
Đây là một cái ôm an ủi, cô cảm giác được.
Thời Tiểu Niệm cúi đầu, viền mắt có vị chua, trên tay vẫn tiếp tục rửa cái chảo, sau đó để nồi lại, bắt đầu rán bò bít tết.
Cung Âu vẫn ôm cô từ sau, làm cho động tác cô không thuận lợi, nhưng Thời Tiểu Niệm không đẩy hắn ra.
Cô nghĩ, cô thật sự quá khát vọng được ôm ấp như vậy. Dù cho hơi ấm đó đến từ hắn, người mà cô vẫn luôn muốn thoát khỏi - Cung Âu.
Thời gian lẳng lặng trôi qua trong ngôi nhà cao cấp này, hai người ở trong phòng ăn dùng bữa sáng, sáng sớm Thời Tiểu Niệm không hứng thú với bò bít tết, chỉ lấy bánh mì nướng, ăn nhưng tâm hồn để đâu đâu.
“Thiếu gia, báo hôm nay”, Phong Đức từ bên ngoài đi vào, cầm tờ báo trên tay.
Thời Tiểu Niệm liếc mắt một cái, thấy đầu đề trên báo là xã hội thì phải.
Động tác nhai bánh mì của cô dừng lại.
Một giây sau, tờ báo đã bị một cánh tay thon dài lấy đi, Cung Âu thô bạo mà ném báo đến trên người Phong Đức, lạnh lùng nói: “Sau này không cho phép anh lại cầm báo đi vào”.
Phong Đức cũng biết mình đã làm sai, vội nói: “Vâng, Thiếu gia”.
Di động Phong Đức bỗng nhiên vang lên, tiếng chuông là bản hòa ca, có giọng trẻ con hát: con yêu nhà con, con yêu baba, con yêu mẹ, bàn tay lớn nắm bàn tay nhỏ..
Mặt Cung Âu tái rồi, con ngươi đen nham hiểm trừng mắt Phong Đức.
Phong Đức vội vã trực tiếp tắt máy, không cho tiếng chuông vang lên nữa.
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía bọn họ, cay đắng cười cợt, “Phong quản gia, anh không cần như vậy, tôi ok”.
Cô không nghĩ tới mình bị Thời gia trục xuất, cô còn không sao, Cung Âu và Phong Đức lại biến thành như chim sợ cành cong.
“Ok thì con mắt của em sẽ không sưng như hạch đào như thế, mạnh mẽ làm gì”, Cung Âu trừng cô một chút, bỏ miếng bò bít tết lên dĩa, ném vào trong dĩa cô một miếng, “Ăn nhiều một chút cho tôi”.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn hắn, tuy cô không hứng thú với bò bít tết, nhưng khi Cung Âu sẵn sàng nhường đồ ăn của mình cho cô, điều này làm cô rất bất ngờ.
Cô cúi đầu, chậm rãi bỏ miếng bò vào miệng nghiền ngẫm nhai, như nuốt vào cách thức quan tâm của Cung Âu vào bụng.
Xong bữa sáng.