Cung Âu gọi Thời Tiểu Niệm đang muốn đi dọn dẹp lại, “Ăn xong rồi, dẫn em đi ra ngoài một chút”.
“Đi đâu? Không phải anh phải đến công ty sao?”, Thời Tiểu Niệm tắt máy hút bụi, ngước mắt nhìn Cung Âu.
“Kêu em đi thì đi, ở đâu nhiều lời như vậy. Đi thay quần áo, ngày hôm nay cho em bỏ qua những thứ ngổn ngang kia”, Cung Âu nói.
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên.
Hắn đây là muốn đi giải sầu cùng cô sao?
“Cung Âu, kì thực anh không cần phải như vậy”, Thời Tiểu Niệm đối với biến hóa của hắn cảm thấy không dễ chịu chút nào.
Cung Âu nhìn cô một chút, một mặt cao ngạo, “Tôi đã quyết định rồi, em quản tôi làm gì, nhanh thay quần áo”.
Người đàn ông này, quan tâm người khác cũng có thể quan tâm đến tính khí hung hăn như vậy.
Có điều cũng tốt, cô bây giờ cần phải đi hô hấp không khí mới mẻ.
“Được rồi, tôi đi thay quần áo”, Thời Tiểu Niệm thuận theo gật đầu, đi vào phòng ngủ, bỗng nhiên nghĩ đến, cô đâu còn y phục của mình, tất cả đều bị hắn cưỡng chế đổi thành đồ cao cấp rồi.
Cô chỉ có thể bất đắc dĩ chọn một cái váy ô vuông màu xám liền cùng Cung Âu ra ngoài.
Đi ra tòa nhà vàng son lộng lẫy, một xe thể thao cao cấp đứng bên ngoài, Cung Âu cực kì yêu thích chạy Koenigsegg.
Thiết kế vẻ ngoài thân xe ngoại trừ hoa lệ đáng chú ý, càng có tính hung hãn xâm lược, khiến người ta thấy liền không rời mắt, với người Cung Âu như thế, cực kì phù hợp phong cách bá đạo và cao cao tại thượng của hắn.
Cung Âu nhìn cô một lát, ra lệnh: “Lên xe”.
“Chỉ có hai chúng ta à?”, Thời Tiểu Niệm nhìn ngó bốn phía, có chút ngạc nhiên.
Bình thường Cung Âu ra ngoài nhất định có vệ sĩ theo phía sau, nhưng lần này hiển nhiên không có xe của vệ sĩ.
“Em còn muốn mấy người”, Cung Âu nói, dùng ánh mắt ra hiệu cô mau lên xe.
“Không có vệ sĩ.”, Thời Tiểu Niệm hơi kinh ngạc liếc hắn một cái.
Hắn là đại danh nổi tiếng Cung Âu, không sợ bị người kèm hai bên à.
“Cung Âu tôi tự mình làm tài xế cho em, ngoại trừ lòng cảm ơn, em không cần có nghi vấn khác, lên xe”.
Cung Âu nhịn không được mà giục cô, tâm tình cô hiện tại kém như vậy, mang quá nhiều người không phải càng phiền sao?
Người phụ nữ này hoàn toàn không hiểu hắn. Thiệt thòi hắn vì cô mà cân nhắc chu đáo.
Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn thuận theo hắn mở cửa bên ghế phụ ngồi vào, đeo dây an toàn, Cung Âu ngồi vào, đạp chân ga, chiếc xe thuộc hàng cao cấp lập tức rời đi như tên bay.
Xe thể thao chạy như bay trên đường trống trải, tốc độ xe cực nhanh.
Mái tóc dài của Thời Tiểu Niệm bị gió thổi làm cho rối tung, cô không thể làm gì khác, đưa tay cột tóc dài lên, lúc này mới chân chính cảm nhận tốc độ gió bên ngoài, cảm giác chạy như bay thật rất khá.
Gió mạnh thổi tới có thể mang đi hết những tâm tình. Làm cho đầu óc cô trống rỗng, không nghĩ tới những chuyện khác.
“Nhanh hơn chút nữa”, Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên nói, âm thanh rất nhanh chôn vùi trong gió.
Cung Âu liếc nhìn cô một cái, tâm tình bắt đầu tốt lên sao, độ cong khóe môi hắn rất sâu, dưới chân giẫm chặt chân ga nhấn càng mạnh.
Xe thể thao chạy thật nhanh về phía trước, phong cảnh hai bên không kịp thưởng thức cũng biến mắt theo tầm mắt.
Cảm giác đặc biệt này, Thời Tiểu Niệm chưa bao giờ cảm nhận được.
Thì ra tăng tốc độ sẽ quên mất chuyện không vui.
Thời Tiểu Niệm không nhịn được cởi đai an toàn, từ chỗ ngồi đứng lên, thấy thế, Cung Âu níu mày, chậm rãi giảm tốc độ lái xe.
Người phụ nữ này không muốn sống nữa à.
Thời Tiểu Niệm đứng trên xe thể thao, hai tay để bên miệng làm thành hình còi, đón gió la lớn, “Thời Tiểu Niệm, một mình mày cũng có thể sống thoải mái, cho tất cả bọn họ xem”.
Cô lớn tiếng la to, âm thanh rất nhanh biến mất trong gió.
Tay thon dài của Cung Âu chuyển bánh lái, nghe vậy sắc mặt có chút khó coi, người ở bên cạnh hắn, cô vẫn cho rằng cô ở một mình, hắn là người chết.
Nhẫn.
Hắn vứt bỏ cô không nổi.
Cung Âu nhịn xuống bất mãn trong lòng, tiếp tục vì cô làm tài xế miễn phí.
Xe thể thao chạy ngày càng nhanh.
Chờ lúc xe chậm rãi ngừng lại, tâm tình Thời Tiểu Niệm đã bình tĩnh rất nhiều, cô trở lại chỗ ngồi, khôi phục gương mặt nhàn nhạt.
Cô quay mặt nhìn về phía Cung Âu, Cung Âu cũng đang nhìn chằm chằm cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
Bên ngoài là vùng hoang vắng, không một bóng người, tựa như cả thế giới chỉ còn hai người, cô an tĩnh ngồi đó, mỗi thứ nhỏ nhặt trên gương mặt cô, hắn đều thích.
Cung Âu ngưng mắt nhìn cô, bỗng dưng tháo dây an toàn, nghiêng người đến cô, gương mặt anh tuấn mập mờ ép tới gần mặt cô, hai chóp mũi cách nhau không tới năm li.
Thời Tiểu Niệm ngẩn ngơ, mặt hai người kề sát nhau, cô không khỏi nhích người về sau, mỉm cười nói: “Cung Âu, hôm nay cảm ơn anh, tâm tình tôi tốt hơn nhiều.”
Trong lời cảm kích lộ ra sự hời hợt, muốn kéo dài khoảng cách.
Cô không cho hắn hôn.
Mặt Cung Âu cứng ngắc lại ngay trước mặt cô, mắt đen nhìn chằm chằm cô, tia kháng cự chợt lóe rồi biến mất trong mắt cô, sắc mặt hắn trầm xuống.
Bỗng nhiên, Cung Âu cười lạnh một tiếng: “Cảm ơn? Em cảm thấy Cung Âu tôi làm những chuyện này vì muốn câu cảm ơn của em sao?”
Thời Tiểu Niệm mím môi thật chặt, sắc mặt không có nụ cười.
Cô không phải kẻ ngu, cô biết Cung Âu làm tất cả vì cô không phải muốn cô cảm kích, nhưng cô không thích hắn, trừ sự cảm kích, cô không thể làm gì khác.
Cung Âu trực tiếp kéo cô vào ngực, cúi đầu bá đạo hôn môi cô, chặn lại hô hấp của cô.
Mỗi lần hắn hôn cô đều hôn rất cuồng nhiệt, giống như không để ý mọi thứ mà chỉ muốn nuốt cô vào bụng.
Nụ hôn này khiến cô có chút thiếu dưỡng khí, choáng váng hoa mắt.