Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau khi hôn thật lâu, Cung Âu quyến luyến buông cô ra, con ngươi đen yên lặng chăm chú nhìn đôi mắt sung của cô: “Thời Tiểu Niệm, tôi hôm nay muốn nói rõ với em, Cung Âu tôi muốn em, muốn trái tim em, không muốn lời cảm ơn”.
Thời Tiểu Niệm bị hắn bá đạo ôm vào ngực, trên môi đều là hơi thở hắn, nhìn hắn nửa ngày không nói nên lời.
Hắn hung lăm làm cho cô không có chỗ trốn.
“Vì lẽ đó, tôi không muốn em bày ra bộ mặt này cho tôi xem, nói cảm kích gì đó, tôi muốn gì em hiểu rõ nhất”, Cung Âu nhìn chằm chằm cô, gần như gầm nhẹ nói.
Liều lĩnh như vậy.
Thời Tiểu Niệm cúi đầu, chỉ có thể trầm mặc thật lâu.
Đối mặt với Cung Âu như vậy, cô thật sự không biết nên nói gì.
Gió thổi qua xe thể thao, thổi qua mặt cô, ấm áp.
Hồi lâu, Thời Tiểu Niệm chậm rãi chui ra từ ngực hắn, liếc mắt một cái, chỉ thấy xung quanh một mảnh hoang vu mờ mịt, cỏ dại rậm rạp, rất xa, là công trình đang được xây dựng lại.
Có một vẻ đẹp hoang sơ.
Cung Âu ngồi trên xe, vì phản ứng xa cách của cô mà phiền muộn, trên mặt anh tuấn phác họa ra một tia giận dữ.
Con ngươi đen của hắn nhìn cô, Thời Tiểu Niệm bước xuống xe, bước qua cỏ tạp, đôi chân mảnh khảnh chậm rãi đi tới bức tường đó, ánh mặt trời chiếu lên mặt cô, nổi bật lên làn da đặc biệt trắng nõn của cô.
Càng chạy càng xa.
Cung Âu nhìn cô càng lúc càng xa, ngực không thoải mái, hắn lập tức đẩy cửa xe bước xuống theo, đi theo sau cô, một đôi giày da mới tinh giẫm lên cỏ tạp tiến vào bên trong.
Giày bị bẩn, hắn không khỏi nhíu mày, vẫn đi theo bước chân cô.
“Em làm gì?”, Cung Âu nhìn về phía cô, trầm giọng hỏi.
Thời Tiểu Niệm đi tới bức tường loang lổ cũ nát, bức tường này rất dài, từng dấu vết không tiếng động mà giải thích sự cố.
Thời Tiểu Niệm nhìn một lúc, khẽ nói: “Nếu bây giờ có chút sơn để sơn tường thì tốt rồi”.
“Sơn tường?”, Cung Âu lập lại lời của cô.
“Ừ, tôi từng học vẽ đó, mỗi khi tâm tình không tốt, liền phun sơn khắp tường”. Nghĩ đến mình lúc còn nhỏ, Thời Tiểu Niệm không khỏi cười lên, “Tôi 11 tuổi năm ấy còn bị người ta bắt, vì tôi vẽ linh tinh trên tường nhà người ta”.
Cung Âu nhìn cô.
Thời Tiểu Niệm có chút tự giễu, “Có phải nhìn tôi rất khác với một người tùy hứng?”
Cung Âu đứng nơi đó, nghe âm thanh cô hơi nhẹ, con ngươi đen nhìn cô hơi vung lên đuôi lông mày.
Hắn không bất ngờ khi thấy cô có ý muốn sơn bức tường, trong cô an phận như vậy, nhưng hắn thấy cô như có một chút tùy hứng, hắn đã sớm nhìn ra.
“Em đã quen làm một cô gái ngoan ngoãn, muốn cho Thời gia vui vẻ, mới có thể đem tính cách thực sự của mình mà mài dũa thành như bây giờ”, Cung Âu trầm thấp nói, vạch trần tính cách cô.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mà nhìn trên gương mặt sáng tỏ của Cung Âu.
Không nghĩ tới, Cung Âu hiểu rõ cô như vậy.
Cô khi còn bé đích thực là nữ hán tử nhỏ, cái gì cũng dám làm, trên trời dưới đất, đánh nhau đánh cho vui mừng, nhưng bố mẹ nuôi không thích, cô liền liều mạng biến mình thành một cô gái ngoan ngoãn, theo khuôn phép cũ.
Nhưng vậy thì thế nào, còn không phải bị bỏ rơi sao?
Thời Tiểu Niệm lui về sau một bước, khóe môi tự giễu, trong mắt xẹt qua tia âm u.
“Chúng ta đi mua sơn tường”, Cung Âu đột nhiẹn nói.
“Mua sơn tường?”, Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút.
“Muốn làm gì thì làm cái đó, không cần câu nệ biểu diễn cho bất cứ người nào xem”, cô liền đi tới xe thể thao, “Bức tường này không đủ, tôi sẽ tìm mấy bức tường nhà thị chính có đủ vẽ hay không?”
Liều lĩnh như vậy.
Có thể một đời như thế chăng?
Nhà thị chính hắn cũng nghĩ ra được.
Thời Tiểu bị hắn ép lôi kéo đi, ngước mắt nhìn gò má hắn, tâm tình hơi khác thường.
Hắn hiện tại không phải đã đối với cô quá tốt rồi.
Rõ ràng tự lấy mình làm trung tâm như vậy, dễ tức giận cũng dễ cáu kỉnh, nhưng vì tâm tình cô không tốt, ngay cả công ty cũng không đến, cùng cô đi giải sầu, bây giờ lại muốn cùng cô đi mua sơn.
Nhưng cô thật sự không nghĩ ra hắn muốn gì.
Lòng của cô đã sớm theo Mộ Thiên Sơ mất trí nhớ không biết nơi nào, cô tìm khắp nơi cũng không được, làm sao cho hắn.
“Chờ chút”. Cung Âu bỗng nhiên dừng lại, lôi kéo cô đến phần cuối bức tường, giơ chân lên đá văng cỏ tạp một bên.