Thời Tiểu Niệm nhìn tới, chỉ thấy bên trong cỏ tạp có túi bình sơn, cô vừa mừng vừa sợ, “Xem ra nơi này còn có người cùng sở thích với em”.
Cô cúi người xuống, nhặt lên một lon sơn, nhìn xuống ngày, lại là mới sản xuất.
Cô liếc mắt nhìn bốn phía, không gặp nửa bóng người, “Tại sao có người có thể để những bình sơn này, có phải chờ một lúc mới đến?”..
“Mới?”, đôi mắt đen Cung Âu sâu hơn, tại sao có bình sơn mới, nhưng không thấy người?
Có vấn đề.
“Nếu không có ai, tôi trước hết phun đi, một lát mua về trả lại người kia”, Thời Tiểu Niệm không chú ý tới nghi ngờ trên mặt Cung Âu, tay ngứa cầm bình sơn, trực tiếp phun lên tường.
Cánh tay nhỏ bé của cô hướng về tường nhẹ nhàng vung lên, một vệt màu đỏ tức khắc ở trẹn tường, màu sắc tươi đẹp.
Cung Âu đứng một bên, con mắt nhìn chằm chằm cô phun tường.
Cô làm thành thạo điêu luyện, tay nho nhỏ cầm bình sơn vẽ lên tường từng dải lụa tươi đẹp.
Điện thoại di động Cung Âu vang lên, là công ty gọi đến có công việc dò hỏi.
Hắn trở về ngồi trên xe, đưa di động tới bên tai, hết sức hạ thấp giọng.
Trên tường chói mắt sáng rỡ, Thời Tiểu Niệm đứng trước tường, tập trung phun màu, động tác rất nhanh, đôi mắt sưng khắc này sạch sẽ mà chăm chú, trên mặt mang thần thái Phi Dương, so với sắc thái trên tường càng vui tai vui mắt.
Góc tường, một bóng người đứng bên tường, đang xa xa nhìn cô.
Một lát sau, thân ảnh kia chậm rãi xoay qua chỗ khác, đi về hướng khác, một mặt ôn nhu lộ dưới mặt trời, là Mộ Thiên Sơ.
Một bên tường khác dừng một chiếc xe thể thao Porsche màu trắng.
Mộ Thiên Sơ đi đến xe, ngồi vào chỗ tài xế, tóc ngắn màu nâu, trên mặt có nét tiều tụy do không ngủ, bên trong đôi mắt tràn đầy cô đơn.
Bên cạnh chỗ tài xế còn đặt một túi đầy bình sơn.
Trước đây, lúc Thời Tiểu Niệm không vui thích đi vẽ tường trên đường, phát tiết hết không vui trong người.
Hắn suốt đêm vượt qua thành thị đi mua sơn tường, nhưng lại không biết dùng lí do gì tìm cô, cô bây giờ tránh hắn không kịp.
Ở trên Thiên Chi cảng, hắn dừng xe mãi đến khi cô đi ra.
Thời điểm cô từ toa lầu A đi ra là bị Cung Âu ôm vào ngực đi.
Hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cô cùng Cung Âu ra ngoài, như theo dõi cuồng mà đuổi theo, đi theo bọn họ, cuối cùng len lén đặt túi bình sơn ở đó, cho cô bày ra phong thái vẽ trước mặt người đàn ông khác.
Cô đem tất cả hào quang cho một người đàn ông khác coi.
Hắn như tên trộm, lén lén lút lút nhìn trộm.
Mộ Thiên Sơ ngồi chỗ tài xế, kính chiếu hậu chiếu khuôn mặt hắn cô đơn ảm đạm, hắn giơ tay phải chậm rãi ấn về phía ngực, nơi này đang đau.
Gió nhẹ nhẹ di động tóc ngắn của hắn.
Tiểu Niệm.
Em biết không, anh đã khôi phục trí nhớ.
Mộ Thiên Sơ chậm rãi nhắm mắt lại, hắn bây giờ chưa thể đi tìm cô, hắn còn rất nhiều chuyện muốn xử lí.
Nhưng là, chờ hắn xử lí xong tất cả, có thể cùng cô ở một chỗ sao?
Mộ Thiên Sơ nhìn bức tường thật dài kia, cách tường, hắn ngắm Thời Tiểu Niệm.
Cõi đời này, có rất nhiều người cách một bức tường chính là hai thế giới.
Một bên bức tường, Thời Tiểu Niệm đã phun một nửa, cô vẽ ra bộ tranh phong cảnh trời mưa Thải Hồng.
Cung Âu ở trên xe nói chuyện điện thoại xong, vừa quay đầu, chỉ thấy Thời Tiểu Niệm đã tiến vào một trạng thái rất high, hai tay nắm chặt bình sơn, vẽ ra thật nhanh, thuốc màu bắn tung tóe váy cũng không phát hiện.
Trên tường, dưới Thải Hồng, vẽ một gian nhà màu đen, công viên trò chơi màu đen.
Ngoại trừ Thải Hồng, tất cả còn lại đều là màu đen.
Cung Âu từ trên xe bước xuống, chân dài bước đến bên cạnh cô, trầm giọng hỏi: “Tại sao tất cả đều là màu đen?”.
Cuộc đời của cô có màu đen.
Thời Tiểu Niệm cười nhạt, vô vị nói: “Lấy được màu gì liền vẽ màu đó”.
“Tôi không đến nỗi sẽ tin câu nói này của em”, Cung Âu liếc cô một chút, khom lưng nhặt lên một bình sơn sắc nước, cầm trong tay trực tiếp vẽ màu đen lên ngôi nhà mà cô đã.
“Anh làm gì?”, Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn về phía hắn.
“Thời Tiểu Niệm, em nhớ kĩ, cho dù trải qua gì, ở bên người Cung Âu tôi, em cũng phải là con người thật của mình”.
Nói xong, Cung Âu càng thêm dùng sức mà phun về phía công viên trò chơi kia.
Tiếng nói của hắn, lại một phen kinh tâm động phách.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác đứng tại chỗ, tâm bị chấn động tàn nhẫn, chỉ thấy trên tường bây giờ không thấy một điểm màu đen, tất cả đều lung ta lung tung sắc thái.
Cũng thật là hiện ra một mảnh sắc thái.
Đúng vậy, quản quá nhiều như vậy làm gì, bị người ta vứt bỏ lại tính gì.
Coi như cô trải qua những gì, cũng phải sống thật với chính bản thân mình.
Thời Tiểu Niệm nghĩ, cũng cầm lấy một bình màu sắc lên, phun lên tường, cũng không mang kết cấu, chỉ phun ra từng đường sắc thái.
Cung Âu từ sau lưng cô, bàn tay to lớn bao lấy bàn tay nhỏ bé của cô phun lên tường.
Thời Tiểu Niệm không từ chối.
Cô ngước mắt nhìn Cung Âu, đường đường là một Tổng tài đại nhân của N.E lại cùng cô ở vùng hoang vu chơi vẽ tường, nói ra không ai tin.