Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Không có sơn Lăng Bài?” Thời Tiểu Niệm kinh ngạc.
Bình sơn xì đặt ở bờ tường này từ đâu mua được.
“Đúng vậy”. Ông chủ đã gặp cô, trên váy cô có dính thuốc màu, cho rằng cô là người rất say mê nó, không phải hiệu này thì không mua, nên nói: “Nghe nói nơi khác có một nhà xưởng sẽ sản xuất nhãn hiệu này, có điều cách chúng ta rất xa, nếu không phải là người rất say mê với với nó ai lại đi mua chứ?”
Cách nơi này rất xa mới có nhãn hiệu này, người rất say mê với nó mới đi mua, làm sao người kia cam lòng cứ vậy bỏ vào nơi hoang dã như vậy.
Đổi lại là cô, nhất định không đành lòng vứt đi.
Thời Tiểu Niệm đứng trong góc nhỏ cửa hàng, hồi ức bỗng nhiên xuất hiện trong đầu cô.
“Thiên Sơ à Thiên Sơ, chờ thị lực của anh khôi phục rồi nhất định phải nhìn bức tường em đã vẽ đó, em vẽ anh nhiều lắm á.”
“Tiểu Niệm nhất định vẽ rất đẹp”.
“Đó là đương nhiên, em cho anh biết, thứ em dùng là loại sơn phun hiệu Lăng Bài, chỉ có loại này mới vẽ người đẹp nhất thôi”.
Sơn phun Lăng Bài.
“Mua xong chưa?” Cung Âu từ ngoài bước vào, thân hình cao lớn bị cửa tiệm nhỏ chặn lại, trán đụng vào cửa.
Hắn lập tức chửi bới một tiếng, ôm trán lui ra ngoài.
Cái cửa chết tiệc.
Thời Tiểu Niệm bị âm thanh của Cung Âu làm bừng tỉnh, thoát khỏi đoạn hồi ức, vội vàng nói: “Không mua nữa, nơi này không có nhãn hiệu như thế, chúng ta đi ăn cơm trước đi”.
Nói xong, cô đi về phía Cung Âu, vứt bỏ ý nghĩ hoang đường trong đầu, nhất định không thể là Mộ Thiên Sơ.
Hắn đã quên cô, làm sao có thể nhớ Sơn phun Lăng Bài.
“Chết tiệt”, Cung Âu vừa đi vừa vuốt cái trán, tức giận trừng cô: “Em nhìn đi, đều tại em muốn mua bình phun sơn, hại tôi bị đụng đầu rồi”.
Hắn rất cao, đi đứng lại không nhìn cửa sao có thể trách cô.
Suy nghĩ một chút, Thời Tiểu Niệm kéo tay hắn xuống, nói: “Tôi xem một chút, có nặng lắm không?”.
Hôm nay, hắn cùng cô làm nhiều chuyện như vậy, cô cũng không thể không biết tốt xấu như vậy.
Cung Âu nghe vậy, lập tức thả tay xuống, hạ thấp người về phía cô, môi mỏng gần như muốn dán lên mặt cô, Thời Tiểu Niệm nhìn gương mặt hắn đột nhiên đến gần, phản xạ có điều kiện né sang bên cạnh.
Cung Âu bất mãn trừng mắt cô, “Em trốn cái gì, tôi đáng sợ như vậy sao?”
“Anh đừng động, tôi không xem được.” Thời Tiểu Niệm tìm lí do.
Cung Âu hạ thấp người xuống trước mặt cô, không lộn xộn nữa.
Thời Tiểu Niệm đứng trước người hắn, chỉ thấy trên trán hắn có thêm một dấu đỏ, hiện lên trên gương mặt anh tuấn nhưng không có gì đáng ngại.
Cung Âu nhìn đôi mắt trong veo của cô hỏi: “Sao rồi?”
“Cũng may, chỉ để lại dấu thôi, không bị trầy”, Thời Tiểu Niệm nói.
“Thổi một chút đi.” Cung Âu nói.
“Hả?” Thời Tiểu Niệm sửng sốt, há hốc mồm nhìn hắn. Hắn đang nói gì.
“Em rốt cuộc có phải phụ nữ không, nhìn thấy người đàn ông của mình bị thương mà chẳng có chút quan tâm gì cả.”, Cung Âu bất mãn nhìn cô chằm chằm, sắc mặt lập tức trầm xuống, bản chất dễ tức giận không nghi ngờ gì lại lộ ra nữa rồi.
“Nhưng không bị trầy, chỉ để lại chút dấu thôi mà” Hắn lại không bị thương thì muốn cô quan tâm thế nào đây. Lại còn thổi một chút đi? Hắn là con nít sao.
“Cuối cùng em có thổi hay không?” Cung Âu nhìn cô chằm chằm, giọng điệu ngang ngược, không được thì sẽ không chịu.
Họ đứng ở đầu đường trấn nhỏ an tĩnh, trên đường tình cờ có người đi qua, lập tức chú ý đến họ, có mấy nữ sinh đứng ở phố đối diện không đi nữa, cứ tò mò nhìn họ.
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nhìn ánh mắt giận dữ của Cung Âu, chần chừ nửa ngày, nhìn thấy xung quanh ngày càng nhiều người, cô không thể làm gì khác hơn là duỗi hai tay ra nâng mặt hắn lên, hơi dẩu môi lên thổi nhẹ lên trán hắn hai cái: “Đi được chưa?”
“Không được, thổi thêm một chút nữa.”, Cung Âu ra lệnh.
Thời Tiểu Niệm chỉ có thể thổi dấu đỏ trên trán thay hắn.
Một lúc sau, Thời Tiểu Niệm thổi đến mức miệng cũng mỏi, người đi đường xung quanh ngày càng nhiều, cô không còn mặt mũi nào đứng ở đây nữa: “Được chưa?”.
Phải thổi bao lâu mới thỏa mãn hắn đây.
“Được rồi”, Cung Âu được thổi cảm thấy rất thoải mái, lúc này mới buông tha cô, ôm cô lên xe.
Cung Âu cực kỳ hài lòng lên xe ngồi, độ cong trên khóe môi ngày càng sâu, cực kì đắc ý.
“Đóng nắp xe lại đi.” Thời Tiểu Niệm dùng tay che mặt, lúng túng đến không thể làm gì, thật sự không hiểu có gì mà hắn lại vui tới vậy.
“Tình huống này là tôi cho phép cho người khác xem.” Cung Âu vui đến không còn lời gì để diễn tả, nổ máy xe, chạy về phía trước.
Radio trên xe vang lên âm thanh của VJ “Mười động tác nhỏ của những cặp tình nhân đang mặn nồng các bạn đã học được rồi chứ? Đặc biệt là hành động thổi vết thương thay đối phương, đó là đòn trí mạng của đa số nữ sinh đó.”.
Thổi vết thương.
Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút. Chỉ nghe VJ này dừng một chút, sau đó lại nói “Có điều đổi lại thì không thể dùng, nếu như nam sinh bị thương, lại uốn éo đòi bạn gái thổi vết thương, nữ sinh đó chắc sẽ cảm thấy ngán ngẩm lắm đây, cơm cũng ăn không vô nữa, haha”.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nghe âm thanh từ radio truyền tới, chẳng lẽ khi nảy Cung Âu không cùng cô cùng mua bình phun sơn, chính là ở đây nghe radio.