Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 105: Chương 105: Chương 71: Hắn ném đi chiếc nhẫn 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đối xử tốt như vậy.

Thời Tiểu Niệm cúi đầu nhìn về phía trang phục của mình, tuy trên váy dài dính sơn, nhưng cũng rõ ràng nhận thấy là hàng xa xỉ, cũng đúng, quả thực thật tốt.

“Bởi vì hắn cho rằng ba năm trước tôi đã lén lút sinh con, hắn muốn đứa con đó”. Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt nói, cũng không gạt cô ấy, chuyện này với cô thật hoang đường.

“Cho rằng cậu đã sinh con, nên đối với cậu tốt như vậy?” Đường Nghệ kinh ngạc nhìn cô.

“Đại khái là vậy”, Thời Tiểu Niệm nói.

Chuyện đến nước này, cô cũng không biết Cung Âu cố ý đối xử tốt với cô là bắt nguồn từ đâu nữa.

Rõ ràng ban đầu là do hắn muốn đứa con, sau đó buộc cô kí hiệp ước, đến bây giờ, không có đứa con cũng muốn sinh ra một đứa con.

Cô hoàn toàn không hiểu Cung Âu đang suy nghĩ gì.

“Hóa ra là như vậy”, Đường Nghệ bỗng nhiên tỉnh ngộ, khều lọn tóc dài bên tai một cái, suy tư điều gì đó.

“Ừ”.

Hai người đi tới cửa tiệm rượu, Đường Nghệ đi về phía cửa chính, mỉm cười từ biệt cô, “Thời Tiểu Niệm, vậy tôi đi trước, cậu đi ăn đi, liên lạc sau”.

“Được, gặp lại”. Thời Tiểu Niệm gật đầu, đi về phía phía phòng ăn, sau lưng truyền đến giọng nghi ngờ của người phục vụ “Ồ, Đường tiểu thư đi nhanh như vậy, không đi lên à?”.

“Không cần, không cần”. Đường Nghệ vội vàng nói, sau đó vội vã rời đi ra cửa chính quán rượu.

Thời Tiểu Niệm quay đầu lại, nhìn về phía bóng lưng đang vội vã Đường Nghệ rời đi, tâm trạng có chút kì quái, đôi mắt chuyển động, không suy nghĩ nhiều, cô đi về phía phòng ăn.

Trong phòng ăn khách sạn trang trí rất tinh xảo, các vị khách đang lục tục rời đi ra bên ngoài.

Thời Tiểu Niệm bị một người phục vụ mặc áo sơ mi trắng ngăn lại, người phục vụ nho nhã lễ độ nói với cô: “Tiểu thư, phòng ăn bên này đã được bao, xin mời chọn phòng ăn khác”.

Được bao?

Thời Tiểu Niệm còn chưa nói thì đã nghe được một thanh âm bá đạo truyền đến “Cô ấy là người của tôi”. Ngữ khí ngang ngược ngấm vào trong xương.

Cô không cần nghĩ cũng biết là ai, Thời Tiểu Niệm bước đến nhìn, quả nhiên thấy trong phòng ăn lớn, Cung Âu ngồi chỗ gần cửa sổ, hai tay thon dài khoanh lại, con ngươi đen nhìn phía cô. Ánh sáng mặt trời chiếu lên mặt hắn, làm hắn càng thêm anh tuấn bất phàm.

“Hóa ra là bạn gái của Cung tiên sinh. Tiểu thư, mời bên này”. Nghe vậy, người phục vụ lập tức để cô đi vào.

Thời Tiểu Niệm đi vào, ngồi xuống đối diện Cung Âu, hơi bất đắc dĩ nói “Không cần bao toàn bộ phòng ăn đâu”. Đi ngang qua ăn bửa cơm thôi mà.

“Hẹn hò đương nhiên càng ít người càng tốt”, Cung Âu nói, tự nêu lên lý lẽ của chính mình.

“Nhưng mọi người còn đang ăn”, Thời Tiểu Niệm nhìn vài bàn ăn bên cạnh, có vài món tráng miệng trên bàn, cà phê cũng không đụng tới.

“Tôi có tiền, tôi đồng ý”. Cung Âu nói một câu đã làm cô nuốt hết suy nghĩ của mình lại vào bụng.

Ok, anh giàu, anh đồng ý.

Thời Tiểu Niệm không nói nữa, ngồi bên cửa sổ lẳng lặng cùng đợi món ăn, Cung Âu cách bàn đưa tay nắm lấy bàn tay cô, đặt trong lòng bàn tay thưởng thức, đem ngón tay mềm mại của cô tùy ý chơi đùa.

Thời Tiểu Niệm rất muốn rút về tay mình, lại bị hắn túm lấy chăm chú chơi.

Cô không thể làm gì khác hơn là từ bỏ, tùy ý cho hắn chơi, quay mặt nhìn sang hướng cửa sổ.

“Trên tay em thiếu thứ gì”. Cung Âu bỗng nhiên nói.

“Đâu có thiếu?”. Thời Tiểu Niệm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, mất tập trung đáp.

“Tôi nói thiếu chính là thiếu”. Cung Âu liếc nhìn cô một cái, một tay nắm chặt tay cô, một tay đưa vào túi.

Ngoài cửa sổ, một chiếc Lamborghini hồng nhạt đậu ở chỗ này, rất thu hút ánh mắt người khác. Thời Tiểu Niệm không khỏi nhìn chăm chú, bỗng nhiên chỉ thấy một dáng người quen thuộc đi về phía chiếc Lamborghini.

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc mở to mắt.

Là Thời Địch.

Chỉ thấy Thời Địch ăn mặc cực kì sành điệu, quần dài áo gió,đội mũ, trên mặt thủ sẵn một bộ kính mát lớn, cô ta đi tới trước xe nhìn chung quanh một chút, sau đó ngồi lên xe nghênh ngang rời đi.

Tại sao Thời Địch lại ở chỗ này?

Nơi này là trấn nhỏ xa xôi, Thời Địch là ngôi sao lớn, sao lại một thân một mình đến đây, hơn nữa cũng không thấy Mộ Thiên Sơ.

Kỳ quái.

Thời Tiểu Niệm nghĩ, trong đầu có chút ý nghĩ thoáng qua, rồi lại không nói nên lời.

Bỗng nhiên, cô cảm giác được trên ngón tay có gì mát lạnh, cô thu lại tầm mắt, chỉ thấy trên ngón áp út mình có thêm một chiếc nhẫn kim cương. Kim cương được cắt hoàn mĩ thành hình trái tim, dưới ánh mặt trời rất chói mắt, khúc xạ ra hào quang óng ánh.

Kim cương hình trái tim.

Đây là lần đầu tiên Thời Tiểu Niệm nhìn thấy, cô ngạc nhiên ngẩng mặt lên nhìn về Cung Âu.

Cung Âu nắm ngón tay của cô, nhíu mày đắc ý: “Cho phép em cảm động khóc một chút đó, không ảnh hưởng đến tôi ăn cơm là được”.

Phụ nữ nhận được kim cương đều sẽ cảm động đến không biết phải làm gì.

“Đây là...”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.