“Tặng nhẫn cho em.” Đôi mắt đen láy của Cung Âu quan sát vẻ mặt cô.
“Tại sao lại tặng nhẫn cho tôi?”. Thời Tiểu Niệm kinh ngạc hỏi, nét thanh tú trên mặt không hề có chút cảm động.
Phản ứng của Thời Tiểu Niệm với tưởng tượng Cung Âu một trời một vực.
“Em nói xem tại sao tôi lại tặng nhẫn cho em.” Cung Âu không vui nhìn chằm chằm cô. “Tôi có tiền, tôi đồng ý”.
Lại hỏi hắn tại sao tặng.
Bộ cô không phải phụ nữ sao?
Thời Tiểu Niệm tâm tư phức tạp nhìn ánh sáng lóng lánh trên ngón tay áp út mình, cô sẽ không ngốc đến mức tặng nhẫn có ý nghĩa gì cũng không biết, cô vuốt chiếc nhẫn lạnh lẽo, thấp giọng nói “Chiếc nhẫn này quá quý giá”.
“Đương nhiên quý giá, chỉ dùng công nghệ độc nhất vô nhị toàn cầu để cắt kim cương thành hình trái tim."
Cô cho rằng công nghệ đều có thể cắt ra hình trái tim hoàn mĩ như thế sao.
“Vậy tôi không dám nhận”.
Ánh mắt Cung Âu lạnh lùng nghiêm nghị trừng cô, sắc mặt tái xanh, dùng sức đè lại tay cô, cơ hồ cắn răng nói “Thời Tiểu Niệm, hôm nay tôi nhịn em một ngày, một bên tươi cười, một bên cứ giữ khoảng cách đi cùng tôi, tôi nhịn, cùng tôi ngồi vào phòng ăn liên tục nhìn chằm chằm bên ngoài tôi cũng nhịn, em còn muốn như thế nào nữa?
Đối với cô, hắn quả thực đã tốt tính hơn rất nhiều. Cô còn muốn khiêu chiến giới hạn của hắn.
“Nhưng mà chiếc nhẫn này tôi thật sự không thể nhận”, Thời Tiểu Niệm kiên trì nói, muốn rút tay ra mà không được.
“Em có ý gì?”, Cung Âu nhìn cô chằm chằm.
“Chiếc nhẫn là minh chứng cho sự thân mật của hai người, anh xem chiếc nhẫn kim loại này cắt hoàn mĩ như thế, chi bằng đưa nó cho vợ tương lai của anh đi, tôi vẽ vời đeo không được tiện”. Thời Tiểu Niệm cố gắng tìm lí do, cố gắng thuyết phục Cung Âu
tháo chiếc nhẫn ra.
Chiếc nhẫn là minh chứng cho sự thân mật của hai người. Cô không thể nhận.
Hơn nữa, bây giờ cô đã như một người phụ nữa bị bao nuôi, không thể nhận thêm nhiều món đáng giá như vậy nữa.
Cung Âu trầm mặc nhìn cô.
“Còn nữa, chiếc nhẫn này hơi lớn hơn cỡ tay tôi”, Thời Tiểu Niệm cố gắng tìm lí do.
Sắc mặt Cung Âu lại càng nặng nề.
“Không vừa tay tôi như vậy, nếu đeo lên nhất định sẽ bị rơi mất, rơi mất thì làm sao đây, nó mắc như vậy.”
“Em nói xong chưa?”, Cung Âu lạnh lùng ngắt lời cô.
Thời Tiểu Niệm nhìn về mặt hắn, sắc mặt hắn đã cực kỳ cực kỳ khó coi, gần như nổi giận rồi.
Cô trầm mặc.
Cung Âu xiết chặt tay cô, nhìn chằm chằm mặt cô, con ngươi đen lạnh lùng nghiêm nghị, rít ra từng chữ: “Nói trắng ra là em không muốn đeo chiếc nhẫn tôi tặng thôi,tìm nhiều cớ vậy làm gì”.
“Tôi...”
“Được, không đeo”. Cung Âu bỗng dưng đứng lên, ngón tay thon dài từ trên ngón tay áp út tháo chiếc nhẫn xuống, giơ chân lên đạp xuống bàn.
“Rầm”.
Tiếng vang cực lớn.
Bàn ngã ngửa trên mặt đất, cốc thủy tinh trên bàn rớt xuống, nước tung tóe khắp nơi.
Nước chảy trên mặt đất, đến bên chân Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người nhìn về phía Cung Âu, hắn tức giận trừng mắt nhìn cô, ngón tay thon dài dùng sức xiết chặt chiếc nhẫn.
Hắn lại lên cơn.
Thời Tiểu Niệm đứng thẳng người, không biết phải làm gì nhìn về phía hắn, chỉ là không muốn nhận nhẫn của hắn, có cần phải như vậy sao.
“Cung tiên sinh”. Mấy người phục vụ đi tới, trên tay mỗi người bưng một món ăn, thấy cảnh này đều bị dọa cho bối rối.
Ánh mắt Cung Âu âm trầm quét qua bọn họ một chút, đột nhiên cầm một cái khay bạc lên ném về phía cửa, cửa kính “ầm” một tiếng theo tiếng mà nát.
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn hắn, hắn dùng bao nhiêu lực mới có thể đập nát kính đây.
Cung Âu nâng tay lên, ném chiếc nhẫn kim cương trong tay ra ngoài.
Những người phục vụ thấy thế đều kinh ngạc thốt ra tiếng, nhìn theo ánh sáng lóng lánh theo đường cong bay ra bên ngoài.
“Hiện tại em hài lòng rồi chứ?” Cung Âu tức giận trừng mắt nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc há mồm, nói không ra lời.
Hắn lại ném bỏ chiếc nhẫn.