Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 116: Chương 116: Chương 76: Chương trình virus 2




“Tôi đâu có nói là đàn ông”.

Không phải đàn ông là tốt rồi.

Sắc mặt Cung Âu hơi dịu đi, tiếp tục nói: “Vậy là ai?”

Cô còn muốn học người khác ăn cắp thông tin.

Thời Tiểu Niệm cắn cắn môi, thành thực nói: “Tôi muốn xâm nhập điện thoại em gái tôi, tôi còn chưa nghĩ ra, tôi chỉ mới nghĩ vậy thôi.”

Cô còn rất do dự.

Dù sao cô cũng chỉ nghe phong phanh từ Đường Nghệ mà thôi, lại muốn dùng thủ pháp bỉ ổi đi ăn cắp này. Nghe lén em gái của chính mình, cũng không vẻ vang gì.

“Em gái em?”. Sắc mặt Cung Âu không thay đổi nhìn cô.

Thời Tiểu Niệm cho là hắn muốn hỏi cô tại sao muốn đi nghe lén em gái mình. Kết quả Cung Âu nghe vậy chỉ là khẽ cười một tiếng, ngón tay xoa xoa cằm của cô, con ngươi đen mang theo một tia tán thành: “Xem ra em vẫn không bỏ xuống chuyện cha mẹ nuôi muốn cùng em đoạn tuyệt quan hệ được, mẹ nuôi em nghe nói chị em em không hợp, nhưng chỉ đuổi em ra khỏi nhà. Thù này đương nhiên phải trả cho em gái em rồi, được lắm, làm rất tốt.”

Hắn cũng không thích hình mẫu Thánh Nữ.

Có thù tất báo mới là đúng.

“Hả.” Thời Tiểu Niệm kinh ngạc một lúc, hắn cho rằng cô muốn báo thù em gái mình.

“Ai làm em không vui, em sẽ không muốn người đó được vui vẻ, đây mới là người phụ nữ của Cung Âu tôi”.

Cung Âu ôm cô, hôn cô một lúc, khóe môi nhếch lên: “Em không phải muốn nghe chuyện xấu của cô ta rồi truyền ra ngoài, làm cho sự nghiệp của minh tinh kia xuống dốc đó chứ.”

Môi của hắn vì ăn kem nên vẫn còn lạnh, sau đó lại hôn cô làm môi cô cũng lạnh theo.

Thời Tiểu Niệm sờ sờ môi mình, “Tôi không có”.

Là Cung Âu hiểu lầm cô.

“Cách trả thù này cũng thật cao tay, có điều em muốn thì chơi trước đi”. Cung Âu hoàn toàn không nghe cô, khẳng định cô vì muốn trả thù.

Thời Tiểu Niệm rất bất đắc dĩ, muốn giải thích, Cung Âu bỗng nhiên ôm cô nói: “Chờ thêm một chút, tôi có món quà lớn cho em”. Ánh mắt của hắn trở nên âm trầm.

“Món quà lớn?”. Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên.

Cái gì mà món quà lớn, cái gì mà kim cương hình trái tim, làm ơn đi, cô sắp không xong rồi.

“Ừ”. Cung Âu ôm cô vào ngực, hai tay trên bàn tiếp tục gõ, nhìn lên màn hình, mật mã xuất hiện ngày càng nhiều, chế tác xâm nhập của hắn.

Thời Tiểu Niệm nhìn dáng vẻ không muốn nói món quà đó là gì của hắn, cũng không truy hỏi nữa.

Cho hắn ăn xong một thùng kem, Thời Tiểu Niệm đứng lên nói: “Vậy anh từ từ làm việc, tôi ra ngoài trước”.

“Hôn tôi một cái đã”. Cung Âu nhìn chằm chằm màn hình nói.

Thời Tiểu Niệm nghe lời hạ thấp người, hôn hắn, bị Cung Âu ôm chặt lần thứ hai, môi hắn ấm áp ngăn chặn đôi môi mềm mại của cô, hôn cuồng nhiệt, hôn đến gió thổi cũng không lọt, chiếm tất cả mùi vị của cô.

Thời Tiểu Niệm rời khỏi thư phòng, Phong Đức liền bước vào, trên tay cầm một phần văn kiện, đi tới trước mặt Cung Âu, “Thiếu gia, bộ phận chèn ép Thời gia đã thành lập, không biết lúc nào thì bắt đầu?”

“Không vội, anh có lấy được toàn bộ tư liệu của Thời gia không?”. Cung Âu hạ thấp giọng hỏi, đầu ngón tay xẹt qua bờ môi của mình, trên mặt còn lưu lại nhiệt độ của Thời Tiểu Niệm.

“Hẳn là gần đủ rồi. Thời gia ngược lại dựa dẫm vào Mộ gia, ở tập đoàn Mộ thị đan xen chằng chịt”, Phong Đức nói.

Cung Âu lấy văn kiện, lật từng tờ, càng lật, nét cười trên khóe miệng ngày càng trào phúng, “Thời gia quả thực không đỡ nỗi một đòn, cứ làm theo lời tôi nói là được”.

“Ngài tự mình làm sao?”, Phong Đức kinh ngạc hỏi. “Loại chuyện nhỏ này không cần ngài đích thân làm đâu”.

Thiếu gia còn cần phải quản lí toàn bộ N.E, ở đâu có nhiều thời gian rảnh như vậy.

Cung Âu khép văn kiện lại, đôi mắt bỗng trở nên sắc bén, từng chữ từng chữ lạnh lẽo, “Tôi muốn Thời gia một đêm suy tàn, tôi muốn Thời gia quỳ xuống bù lại cho những giọt nước mắt đã rơi của cô ấy.”

Cô ấy, tất nhiên là chỉ Thời Tiểu Niệm.

Phong Đức có thể cảm nhận được ý muốn trả thù tàn nhẫn của Cung Âu, không khỏi đổ mồ hôi thay Thời gia, “Vâng, thiếu gia, vậy tôi chờ phân phó của ngài”.

Thiếu gia có vẻ như quan tâm Thời tiểu thư hơn hắn tưởng tượng.

“Ừ, đi xuống đi”. Cung Âu lạnh lùng nói, tầm mắt liếc xuống văn kiện, đáy mắt xẹt qua một tia âm u.

Thời Tiểu Niệm muốn trả thù em gái cô cứ để cô làm trước, sẽ không chú ý tới hắn ở một bên tác động đến Thời gia. Chờ đến lúc Thời gia thua trong một đêm, món quà lớn như thế này nhất định sẽ làm cô vui vẻ.

Đến lúc đó, cô không muốn yêu hắn cũng khó.

Cung Âu rời khỏi thư phòng, Thời Tiểu Niệm cầm hộp nhỏ màu bạc, tình thế khó xử.

Thời Tiểu Niệm nhìn quanh nhà trọ, tầm mắt rơi vào túi rác.

Túi rác vẫn chưa ném.

Thời Tiểu Niệm để hộp màu bạc nhỏ vào túi, cầm túi ra ngoài.

Rời khỏi nhà trọ, Thời Tiểu Niệm đi vào thang máy, nhấn nút lầu 1, nhìn chằm chằm con số trong ô vuông.

“Đinh.”

Cửa thay máy mở ra.

Một thanh âm vui vẻ như trẻ con truyền tới, “Mẹ, xin mẹ đừng suy nghĩ nhiều như vậy có được không, không còn Tiểu Niệm, nhà chúng ta sẽ bắt đầu may mắn, mẹ cần chị ta làm gì nữa? Con mới là con ruột của mẹ.”

Là thanh âm của Thời Địch.

Thời Tiểu Niệm đứng trước cửa thang máy, nghe vậy sắc mặt tái nhợt, đi tới trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.