Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc này Thời Địch mới nhìn thấy Thời Tiểu Niệm bước ra khỏi thang máy, nghi ngờ hỏi: “Sao chị lại ở đây theo dõi chúng tôi, chị lại muốn dây dưa với Thiên Sơ sao”.
Thời Tiểu Niệm từ thang máy đi ra, lạnh lùng nhìn cô ta, không nói gì.
Quan hệ chị em các cô luôn không tốt đẹp, nhưng xưa nay chưa hề chính thức trở mặt.
Thời Tiểu Niệm không nghĩ rằng, Thời Địch lại dùn ngữ khí này nói chuyện với cô, không hề che dấu sự xem thường và thù hận của mình.
Chuyện ba năm trước có khả năng có liên quan đến Thời Địch, ý nghĩ này của Thời Tiểu Niệm lại càng chắc chắn hơn.
“Không đúng, chị không phải đến dây dưa với Thiên Sơ”. Thời Địch thấy túi rác trên tay cô đột nhiên hiểu được, cười nhạo một tiếng, “Chị bây giờ ở bên cạnh Cung Âu, sao còn nhớ tới Thiên Sơ được, chị cũng sống ở đây rồi”.
Cầm túi rác, cũng biểu thị việc cô chuyển vào đây ở rồi.
Chị em các cô lại trở thành hàng xóm, thực sự là buồn cười.
Thời Tiểu Niệm lãnh đạm nhìn em gái mình, mẹ nuôi muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô, cô liền biết rằng, không thể che giấu Thời Gia chuyện cô ở cùng Cung Âu nữa
Đứng trước mặt Thời Địch, Thời Tiểu Niệm chưa nói một câu, một mặt hờ hững bước về phía thùng rác bên cạnh, vứt túi rác xuống.
Phía sau cô truyền tới tiếng cười khinh bỉ của Thời Địch, “Cũng không biết phải cố ý hay không, cô sẽ không phải vừa ở cùng Cung Âu vừa muốn dây dưa với Thiên Sơ, nên mới theo đến nơi này chứ, xem ra tôi phải dọn nhà sớm một chút mới được, để tránh làm cho em bé trong bụng và chồng ngày nào cũng bị mấy người làm buồn nôn”.
Nghe vậy, lưng Thời Tiểu Niệm bỗng cứng đờ.
Một luồng khí nóng từ đáy lòng truyền tới, cô lựa chọn từ bỏ cũng không nhận được sự thông cảm, thậm chí vẫn bị nói xấu.
Đã như vậy, cô còn kiêng kị gì nữa.
“Thời Địch”, Thời Tiểu Niệm gọi cô ta lại.
Thời Địch định đi đến khúc quanh, nghe được thanh âm liền dừng lại, vừa ngạc nhiên vừa khinh bỉ nhìn về phía cô: “Sao?”.
Thời Tiểu Nuệm xoay người lại, bước về phía Thời Địch, cười nhạt, nhẹ như mây gió: “Liên quan đến chuyện đoạn tuyệt quan hệ, tôi có chút không hiểu, không bằng vào nhà cô tán gẫu tiếp đi”.
“Tán gẫu?”, Thời Địch nghi ngờ nhìn cô, “Chuyện này có gì tốt để nói, chị đi hỏi ba mẹ là được rồi, là họ không cần chị nữa.
Là họ không cần chị nữa.
Ngực như bị đánh một cái.
Thời Tiểu Niệm định nói tiếp gì đó. Cánh cửa lớn cách đó không xa mở ra, bóng người thon dài của Mộ Thiên Sơ đứng ở nơi đó, âu phục hàng hiệu màu bạc nhàn nhã, tóc ngắn màu nâu, gương mặt với ngũ quan tinh xảo hiện ra nét âm nhu đẹp đẽ, không có vẻ mặt gì, nhìn thấy Thời Địch cùng Thời Tiểu Niệm đứng ở hành lang, bên trong đôi mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, “Tiểu Niệm”.
Phản ứng đầu tiên của hắn là gọi tên cô, không phải là Thời Địch.
Thời Tiểu Niệm có chút ngạc nhiên, nhưng phản ứng của Thời Địch càng thêm kích động, bước đến bên cạnh Mộ Thiên Sơ, oán giận nói: “Anh gọi chị ta là gì vậy, Thiên Sơ?”
Xảy ra chuyện gì.
Mộ Thiên Sơ xuất hiện lại gọi nhũ danh Thời Tiểu Niệm, đây là chuyện từ khi hắn mất trí nhớ đến nay chưa từng có.
“Không có”, thu hồi tầm mắt đang nhìn Thời Tiểu Niệm, nhìn về phía Thời Địch bên cạnh, “Anh chỉ không hiểu tại sao hai người lại ở cùng một chỗ”.
Thời Địch dựa cả người về phía Mộ Thiên Sơ, tuyên thệ chủ quyền, đôi mắt oán giận nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, ngoài miệng nói: “Không biết chị ấy đang suy nghĩ gì, chị nói muốn tán gẫu cùng em chuyện đoạn tuyệt quan hệ, đó là ý của ba mẹ mà, không liên quan gì đến em cả”.
Thời Tiểu Niệm nhìn hình ảnh hai người thân mật, cụp mắt xuống. Cô phát hiện, từ sau khi trở lại từ trên đảo, khi đối mặt hai người này, tâm tình cô dường như không còn gợn sóng nữa, đúng là chuyện tốt mà.
“Thật không?”, Mộ Thiên Sơ nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, sắc mặt ôn hòa, “Vậy vào trong ngồi đi”.
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, hắn lại mời cô.
“Gì cơ?”, Thời Địch khó tin nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, định nói gì đó, Mộ Thiên Sơ đã nghiêng người sang, nhường ra một con đường, mời Thời Tiểu Niệm vào, “Vào ngồi đi”.
Nói xong, Mô Thiên Sơ cánh tay trong tay Thời Địch ra, đi vào, nói với người hầu: “Bưng mấy ly nước trái cây lại đây, chuẩn bị chút món tráng miệng nữa”.
“Thiên Sơ”. Thời Địch vội vã đuổi theo.
Thời Tiểu Niệm ngừng ngoài cửa vài giây, dứt khoát đi vào.
Sau khi bước vào, Thời Tiểu Niệm liền phát hiện nơi này xa hoa hơn so với nơi Cung Âu mua cho cô. Nơi Cung Âu mua cho cô là trực tiếp dọn dẹp rồi sử dụng, không có sửa đổi.
Mà toàn bộ Mộ gia này đều trang trí như cung điện công chúa, toàn bộ cảm giác mộng ảo, duy mĩ, hoa lệ, phục cổ đều có.
Điều này làm cho Thời Tiểu Niệm nhớ lại, Mộ Thiên Sơ đã từng hứa sẽ tổ chức một hôn lễ công chúa cho Thời Địch.
Hóa ra khi ở nhà, Mộ Thiên Sơ cũng cưng chiều Thời Địch như công chúa.
“Tiểu Niệm, ngồi tự nhiên”.
Trong phòng khách to lớn, Mộ Thiên Sơ mời Thời Tiểu Niệm ngồi xuống, âm thanh nhẹ nhàng chậm chạm ôn hòa, như mùi vị gió xuân ấm áp.