Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 118: Chương 118: Chương 77: Truyền virus thành công 2




“Cảm ơn”. Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt gật đầu, ngồi xuống trên sô pha.

Thời Địch đứng một bên, tầm mắt đảo qua đảo lại giữa Mộ Thiên Sơ và Thời Tiểu Niệm, trên mặt có căm ghét.

Cô ta trực tiếp ngồi vào bên cạnh Thời Tiểu Niệm, ngăn tầm mắt Mộ Thiên Sơ, đặt điện thoại đang cầm trên tay lên khay trà, đề phòng nhìn Thời Tiểu Niệm, “Chị muốn nói gì thì nói nhanh rồi đi đi”.

Từ khi Mộ Thiên Sơ mới mất trí vào nhớ nhiều năm trước, Thời Tiểu Niệm vừa đến tìm hắn, cô ta cũng đặt cô vào tình trạng báo động.

Ánh mắt Thời Tiểu Niệm rơi vào lỗ tai thỏ đáng yêu trên điện thoại di động kia, cắn cắn môi, ngoài mặt thuận miệng nói: “Tôi muốn biết cha mẹ có bao nhiêu quyết tâm muốn đoạt tuyệt quan hệ”.

Phải làm sao mới lấy được điện thoại, cài virus vào hệ thống.

“Đương nhiên, cha mẹ đều ước gì chị đoạn tuyệt quan hệ với Thời gia sớm một chút”. Thời Địch kéo Mộ Thiên Sơ ngồi xuống bên người cô ta, thân thể càng tiến gần hắn, “Nếu như chị muốn hỏi cái này, vậy có thể đi được rồi”.

Mộ Thiên Sơ không tham dự vào đề tài của các cô, nhưng tầm mắt rơi vào trên người Thời Tiểu Niệm.

“Thời Địch, cô giống như không muốn tiếp chuyện với tôi.” Thời Tiểu Niệm nhìn chằm chằm điện thoại nói, không nghĩ ra biện pháp, làm sao mới có thể lấy được điện thoại.

“Đó là đương nhiên, người phụ nữ vẫn hay tơ tưởng đến chồng tôi, tôi đương nhiên phải đề phòng rồi.” Thời Địch nói.

“Vậy ba năm trước, cô đã đề phòng tôi sao?”. Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên nói, ngước mắt nhìn Thời Địch chằm chằm.

Nghe lời cô nói, Thời Địch đang tựa trong người Mộ Thiên Sơ nhất thời cứng đờ, có chút kinh ngạc nhìn về phía cô, nhưng vẻ ngạc nhiên biến mất rất nhanh.

Thời Địch khôi phục như thường, âm thanh lộ ra nét yểu điệu trời sinh, “Tôi vẫn luôn đề phòng chị, chưa bao giờ ngừng”.

“Phải vậy không?”. Thời Tiểu Niệm thấy thế lại càng thêm tin tưởng, ánh mắt lại một lần nữa nhìn đến điện thoại trên khay trà, làm sao lấy được đây.

“Nước trái cây”. Cô hầu bưng nước trái cây đi tới, lại rời đi chuẩn bị bánh ngọt.

“Tôi nói chị có thể đi rồi, chị và Thời gia chúng tôi đã đoạn tuyệt quan hệ, Thiên Sơ cũng đã hoàn thành hôn lễ với tôi, giữa chúng ta không có gì đáng để nói nữa”, Thời Địch giục Thời Tiểu Niệm rời đi, “Xin chị rời đi, sau đó cũng đừng gặp nhau nữa”.

Mỗi lần Thời Tiểu Niệm vừa tiến vào tầm mắt Mộ Thiên Sơ, cô ta liền căng thẳng không nói nên lời.

Thời Tiểu Niệm không còn lí do tiếp tục ngây ngô, nhưng không lấy được điện thoại lại không cam lòng.

Những phản ứng đầu tiên sẽ không thể che đậy.

Vừa rồi nhìn thấy Thời Địch nhạy cảm với ba chữ “ba năm trước” như vậy, cô càng thêm tin tưởng chuyện ba năm trước không thể nào không liên quan với Thời Địch.

“Tôi đi vào phòng rửa tay”, Mộ Thiên Sơ bỗng nhiên đẩy Thời Địch ra đứng lên, đi vào trong, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Thời Địch, thuận miệng nói: “Đúng rồi, phấn trên mặt em hình như phai bớt rồi, tìm vài người giúp em chỉnh lại đi.”

“Cái gì phai bớt?”. Thời Địch hết sức chú ý dung mạo minh tinh của mình, nghe vậy vội vã đứng lên, lôi kéo vài người vội vàng đi về phía phòng rửa tay.

“Vậy em ngồi một lúc”. Ánh mắt Mộ Thiên Sơ ôn hòa nhìn Thời Tiểu Niệm, nở nụ cười nhạt, trên khuôn mặt điển trai càng hiện ra nét âm u.

Hắn cũng đi vào trong.

Trong phòng khách rộng lớn nhất thời chỉ còn lại Thời Tiểu Niệm cùng điện thoại trên khay trà.

Cô còn chưa nghĩ ra cách lấy được điện thoại, cơ hội vậy lại đến với cô.

Thời Tiểu Niệm nhìn ngắm bốn phía, sau đó đưa tay cầm lấy điện thoại kia, lấy hộp nhỏ màu bạc trong túi ra, trực tiếp cắm vào điện thoại.

Quả nhiên, như Cung Âu nói, truyền virus trực tiếp bắt đầu vận hành.

Gần 30 giây.

Thời Tiểu Niệm lần đầu làm chuyện lén lút như thế, không khỏi có chút sốt sắng, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía phòng rửa tay.

Nhanh lên một chút. Nhanh hơn nữa đi.

Trong lòng Thời Tiểu Niệm thầm thúc giục chương trình, hàm răng cắn môi dưới, lỗ chân lông trên người vì sốt sắng mà co hết cả lên.

Là hắn cho cô thời cơ, sao lại không để cô làm xong được chứ.

Tiểu Niệm, mặc kệ em muốn làm gì, anh đều sẽ bày sẵn đường cho em.

Mộ Thiên Sơ nhìn dáng người mảnh khảnh, nhủ thầm trong lòng, đôi mắt hẹp dài tràn đầy ôn nhu.

Thời Tiểu Niệm ngồi trên ghế salông, trên tay chăm chú xiết chặt điện thoại, 30 giây đã qua, trên màn hình trở lại như cũ, không khác gì điện thoại bình thường.

Rốt cuộc cũng được rồi.

Thời Tiểu Niệm vội vàng cất chiếc hộp nhỏ vào túi, đặt điện thoại lại trên khay trà, cả người đều toát mồ hôi.

“Chị còn chưa đi nữa hả”. Thời Địch từ phòng rửa tay đi ra thấy Thời Tiểu Niệm còn ở đây, nhất thời có chút không vui.

Da mặt cô cũng dày thật, vẫn còn ngồi lì ở đó không chịu đi.

Thời Tiểu Niệm căng thẳng đến chân có chút run, đưa tay cầm lấy ly nước trái cây uống hai ngụm để ngụy trang, lấy lại bình tĩnh, cô mới đứng lên lãnh đạm nói: “Tôi đi ngay đây”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.