Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 119: Chương 119: Chương 78: Quyết định chọn dã ngoại 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Vâng, Thiếu gia”. Cô người hầu tiễn Thời Tiểu Niệm ra cửa.

Vừa đóng cửa, Thời Địch trách cứ nhìn Mộ Thiên Sơ, “Thiên Sơ, anh làm gì thế, cần gì phải cho người tiễn chị ta, chị ta cũng không phải khách quí nhà chúng ta”.

“Em có ý thù địch với Tiểu Niệm quá lớn, trước đây em không như vậy”. Mộ Thiên Sơ nói, giọng nói ôn hòa lộ ra một chút không vui.

“Đó là vì hiện tại anh không còn ghét chị ta như trước kia, hơn nữa bây giờ anh đã là chồng em, đương nhiên em càng ghét chị ta gặp mặt anh”. Thời Địch đi tới trước mặt hắn, ôm lấy cánh tay hắn, biểu tình oan ức, “Là anh thay đổi, trước kia anh đều giúp đỡ em”.

Trước đây Mộ Thiên Sơ rất chán ghét Thời Tiểu Niệm, nhắc đến liền cau mày. Hiện tại không giống vậy.

“Được rồi, không nói nữa. Hiện tại cô ấy không thể làm được gì nữa, em không thấy phiền sao”.

Mộ Thiên Sơ có chút không kiên nhẫn, rút tay mình ra, đi tới một bên ghế salon ngồi xuống.

Thời Địch đứng đó, nhìn tay mình bị đẩy ra, lại nhìn vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của Mộ Thiên Sơ, trong đầu cô ta dấy lên hoảng sợ.

Tại sao rõ ràng đã kết hôn, nhưng cô ta cảm thấy ngày càng không thể khống chế Mộ Thiên Sơ.

“Thiên Sơ, xin lỗi mà”. Thời Địch suy nghĩ trong chốc lát, thay đổi thủ đoạn dịu dàng, đi tới dựa sát vào lồng ngực Mộ Thiên Sơ, làm nũng nói: “Chỉ vì em quá để ý anh, xin lỗi, anh đừng tức giận nữa được hay không”.

“Ừ”. Mộ Thiên Sơ ừ một tiếng, tầm mắt rơi vào ly trên khay trà, dọc theo vành ly còn dấu son nhạt của Thời Tiểu Niệm.

“Đúng rồi, Thiên Sơ”. Thời Địch ngã vào lồng ngực hắn, hai tay thân mật ôm lấy cổ hắn kì kèo, “ Lúc nào thì chúng ta lĩnh giấy chứng nhận đây, lễ cưới làm lâu như vậy rồi, giấy chứng nhận còn chưa lĩnh đấy”.

“Gần đây anh hơi bận, qua một thời gian rồi nói”. Giọng điệu của Mộ Thiên Sơ có chút qua loa, ánh mắt yên lặng nhìn chằm chằm ly nước trái cây.

“Được rồi”. Thời Địch hết cách với Mộ Thiên Sơ rồi, bỗng dưng, cô ta xoay người, trực tiếp dạng hai chân trên chân hắn, hai mắt kiều mị nhìn về phía hắn, đôi môi từ từ dán tới gần hắn. “Thiên Sơ”.

Thời Địch nhẹ nhàng hôn xuống mặt hắn một cái, đầu ngón tay ái muội lướt qua từng đường nét, biến thành người phụ nữ đầy thủ đoạn quyến rũ.

Mộ Thiên Sơ thờ ơ không một chút động lòng mà ngồi yên.

Thời Địch có chút nhụt chí, nhưng vẫn hạ từng nụ hôn xuống mặt hắn, một tay kéo âu phục hắn, một tay hướng về cổ áo hắn mò xuống, âm thanh kiều mị, “Thiên Sơ, em bảo đảm, em sẽ không vì loại người không đáng kia mà cãi vả với anh nữa”.

Cô ta như rắn nước quấn trên người hắn. Thủ đoạn như vậy không có mấy người đàn ông có thể chịu nổi.

Đột nhiên Mộ Thiên Sơ kéo tay cô ta ra, cúi đầu nhìn gương mặt mỹ lệ của cô ta, nở nụ cười ôn hòa nhưng lộ ra sự xa cách, “Thời Địch, em đang mang thai, đừng như vậy nữa”.

“Em”. Thời Địch khiếp sợ nhìn hắn, không nghĩ tới Mộ Thiên Sơ lại có phản ứng như vậy đối với thủ đoạn cầu ái của cô ta.

“Anh còn có việc, đi trước”. Mộ Thiên Sơ ưu nhã đưa tay kéo lại cổ áo, từ bên người Thời Địch đứng lên, trực tiếp đi ra ngoài.

Thời Địch ngồi trên ghế salon, cảm giác như mình bị chồng ruồng bỏ, hiện tại hắn không muốn chạm vào người cô ta.

Cô ta sờ sờ bụng bằng phẳng của mình. Phụ nữ có thai, phụ nữ có thai, sớm biết như vậy lúc trước sẽ không vì thuận lợi kết hôn mà nói mình có thai, giờ lại biến thành cái cớ để hắn không đụng vào cô ta.

Dạo này Thiên Sơ rốt cuộc là bị sao vậy?

Từ Mộ gia đi ra, Thời Tiểu Niệm trở lại nhà trọ trên lầu. Thời Tiểu Niệm lập tức ngã chỏng vó trên giường, nặng nề ngã xuống, thở một hơi thật dài. Không dám tưởng tượng, cô thật sự xâm nhập được vào điện thoại Thời Địch. Cô làm được.

Toàn bộ quá trình căng thẳng rồi lại ung dung ngoài ý muốn, thật giống như trong cõi u minh an bài cô nhất định có thể xâm nhập thành công như thế.

Thời Tiểu Niệm lấy cái hộp nhỏ màu bạc từ trong túi tiền ra, nhỏ giọng giọng lẩm bẩm: “Tôi biết mình làm vậy không vẻ vang gì, nhưng tôi nhất định phải biết chân tướng”.

Âm thanh của cô rất thấp, nhưng vô cùng chắc chắn.

“Thời Tiểu Niệm, lăn ra đây cho tôi”. Tiếng hét ngông cuồng tự đại của Cung Âu truyền đến.

Lại là cút cút cút, làm sao hắn không lăn một lần cho cô xem xem.

Thời Tiểu Niệm ở trong lòng phỉ nhổ, cùng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, ở trước mặt Cung Âu, ngoại trừ nghe lời cũng chỉ có thể nhìn hắn nổi nóng, sau đó cô lại nghe lời.

Cô từ trên giường ngồi dậy, vuốt tóc dài đi ra ngoài.

Ừ.

Cung Âu ở đâu?

“Thời Tiểu Niệm, nếu em không quay lại nữa, tôi liền hủy món đồ chơi này của em.”, tiếng nói của Cung Âu truyền tới lần nữa, là từ thư phòng truyền đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.