Một giây sau, Cung Âu tàn nhẫn đánh vào đầu cô một cái, ngữ khí mang theo nồng đậm không thích, “Thích leo cửa sổ đến thế, lần sau em đi tới phòng nào, tôi liền khóa cửa sổ tới đó”.
Cô cho rằng cô là khỉ sao, mỗi lần đều leo cửa sổ.
Thời Tiểu Niệm lặng im không nói lời nào.
Cung Âu ngồi xuống bên cạnh cô, đặt tay cô trên lòng bàn tay mình, con ngươi đen cẩn thận kiểm tra vết thương, có thể bị thương đến dán băng keo cá nhân như vậy.
Lòng bàn tay trắng nõn, dán băng keo cá nhân lên, thật xấu làm sao.
Thời Tiểu Niệm muốn rút tay về, Cung Âu lạnh lùng nghiêm nghị trừng cô, “Đừng nhúc nhích”.
“Chạy trốn thoát được với một tay bị thương, em thật có năng lực”, Cung Âu mắng cô.
Nếu hắn không muốn đi chuyến dã ngoại thú vị này thì không phải cô sẽ không bị thương sao?
Thời Tiểu Niệm oán than nghĩ, bỗng nhiên trên tay mát lạnh, như có một cỗ gió nhẹ đảo qua lòng bàn tay cô, hơi lạnh rất thoải mái.
Cô vừa nâng mắt, chỉ thấy Cung Âu cầm tay cô tinh tế kiểm tra, gò má của hắn như điêu khắc, sống mũi thẳng, một đôi mắt đen thật sâu thật sâu, lại như bầu trời đêm không bờ bến như thế.
Mà giờ khắc này, hắn đối diện lòng bàn tay cô nhẹ nhàng thổi.
Rất chăm chú.
Thật giống như nâng một thứ trân quý, mang theo cẩn thận, chăm chú từng li từng tí.
Thời Tiểu Niệm ngồi đó, trong lòng vô cùng chấn động, có một loại tư vị không nói ra được quanh quẩn trong đầu.
Hắn lại thổi vết thương cho cô?
Từ nhỏ đến lớn, cô cũng từng không ít lần bị thương nhẹ, nhưng được người khác khẩn trương nâng tay kiểm tra như vậy, vẫn là lần đầu.
Nét nghiêm nghị trên mặt Cung Âu làm cô hoảng hốt, làm cô có cảm giác như mình bị trọng thương.
“Như thế nào, có phải rất đau không?”, Cung Âu thổi thổi mấy cái rồi hỏi, con mắt đen thẳng tấp nhìn cô.
“Không có chuyện gì, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà.” Thời Tiểu Niệm không được tự nhiên nhìn sang hướng khác, lần thứ hai rút tay mình về.
Cung Âu lạnh lùng nói: “Em muốn vẽ, lại phải làm cơm cho tôi, sao lại để bị thương”.
“Thật sự không có chuyện gì”.
“Thời Tiểu Niệm”, Cung Âu nắm lấy cằm cô, con ngươi đen yên lặng trừng mắt cô, khắp khuôn mặt nghiêm túc là vẻ ngưng trọng, “Em nghe đây cho tôi, không cho phép em làm tổn thương đôi tay này, bằng không cả đời tôi sẽ không cho em tiếp tục dùng đôi tay này nữa”.
“Anh muốn chặt nó sao?”
“Chặt nó rất đáng tiếc”, Cung Âu cầm lấy tay cô, tầm mắt quét ngón tay cô từ trên xuống dưới, như nhìn một phần mỹ thực ngon miệng, ánh mắt ngày càng u ám, đã lâu mới mở miệng, từng chữ từng chữ càn rỡ, “Tôi sẽ dùng dây xích trói đôi tay này lại, không cho em dùng tới”.
Hắn thật sự coi cô thành chó sao?
“Có nghe hay không?”, Cung Âu hỏi, như một ông chủ gia trưởng nghiêm khắc giáo dục sủng vật.
“Nghe rồi”, Thời Tiểu Niệm chỉ có thể gật đầu, bất hòa hắn ngược lại sẽ làm.
“Nghe lời là tốt rồi”, Cung Âu lúc này mới thỏa mãn, sắc mặt căng thẳng dần dần bình thường lại, bỗng cúi đầu cắn ngón tay cô, đầu lưỡi liếm lát.
Như một tia điện đánh vào ngón tay cô, thân thể Thời Tiểu Niệm không chịu được run lên.
“Vẫn mẫn cảm như vậy”, Cung Âu tà khí nở nụ cười, hôn lên đầu ngón tay cô thêm hai lần.
Thời Tiểu Niệm có chút đề phòng mà nhìn hắn, hắn đây là muốn bắt đầu rồi sao?
Cô cắn chặt môi, chuẩn bị đề phòng bị Cung Âu “tập kích”, Cung Âu lại không hôn cô, hắn nắm tay cô thật chặt trong lòng bàn tay, một tay cầm chai rượu đặt tới một bên, “Em không thể uống rượu, những thứ khác, có sắc tố không cho phép ăn”.
Ặc.
Hắn vẫn không chạm vào cô.
Hắn hôn cô, cô cứng ngắc, hắn không động vào cô, cô sốt sắng thấp thỏm đến không chịu được, không biết hắn lúc nào mới bắt đầu, Thời Tiểu Niệm có cảm giác mình sắp bị ép điên rồi.
Cung Âu không biết cô lo sợ bất an, tầm mắt rơi vào trên bàn ăn, tiếp tục nói: “Đồ này không thể ăn, đồ này không thể ăn, đồ này em cũng không thể ăn”.
Hắn chỉ đang nói cô không thể ăn, một chút ý nghĩ chạm vào cô cũng không có.
Trên bàn ăn có rất nhiều món ăn.
Cung Âu chỉ loạn một hồi, cuối cùng đặt trước mặt Thời Tiểu Niệm một dĩa trứng mặt trời, đây là đồ duy nhất cô có thể ăn.
“Từ nay về sau, tay không thể làm ướt, không thể cầm vật nặng, không thể đụng tới vật gì sắc bén, có nghe không?”, Cung Âu nói một hơi.
Thời Tiểu Niệm ngồi một bên lắng nghe, rất muốn nói với hắn, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, không cần khuếch đại như vậy.
Nhưng nhìn thấy nét nghiêm nghị cùng với vẻ nghiêm túc trên mặt hắn, lời đến bên miệng lại không thể nói ra, chỉ còn lại chấn động.
Đại khái là quá lâu không được người khác quan tâm như thế.
Một chút vết thương nhỏ, bản thân cũng không chú ý, nhưng hắn khẩn trương như vậy, không cho phép cô ăn cái này, ăn cái kia.