Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 127: Chương 127: Chương 82: Anh trai của Cung Âu 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Lưu, Lưu Tinh”

Thời Tiểu Niệm bối rối, Lưu Tinh là cái quỷ gì?

Màn hình điện thoại cô đặt trên bàn ăn lúc này đang sáng, một bản tức đập vào mắt cô.

Lưu Tinh Vũ.

Cùng Tuyết Sơn, nơi này không phải cùng Tuyết Sơn trên đỉnh núi sao?

Người trong tin tức thần bí kia là Cung Âu.

Thời Tiểu Niệm chậm rãi tỉnh lại, mặt lúc đỏ lúc trắng, ngơ ngác hỏi: “Cung Âu, tôi chọn đi dã ngoại, chính là dã ngoại xem Lưu Tinh Vũ sao?”.

“Không phải vậy đâu?”, Cung Âu hỏi ngược lại, cái nĩa ghim một ít trứng mặt trời đưa tới bên miệng cô, “Ăn”.

Thời Tiểu Niệm ngây ngốc nghe theo khẩu lệnh cắn trứng mặt trời, “Cho nên, chúng ta hôm nay chính là đến xem Lưu Tinh Vũ?”.

Không phải trò chơi dã ngoại xấu hổ gì.

Chỉ là đơn giản chỉ xem Lưu Tinh Vũ như thế, không phù hợp với phong cách Cung Âu cho lắm.

“Phải, không phải như vậy thì em nghĩ chúng ta tới làm gì?”, Cung Âu nhíu mày nhìn cô.

“Không, không có gì”, Thời Tiểu Niệm nào dám nói ra mình cho rằng tới đây để làm gì.

“Vẻ mặt em nói cho tôi biết, em giống như cho rằng đánh mất rất nhiều thứ”, đôi mắt đen Cung Âu thẳng tắp nhìn cô, như dao găm sắc bén đánh giá cô.

Thời Tiểu Niệm quẫn bách không nói ra lời.

Cung Âu lại đưa tới miếng một trứng mặt trời, đút cho cô như cho ăn sủng vật nhỏ nhỏ, Thời Tiểu Niệm nhai trứng mặt trời, có chút mơ hồ không rõ hỏi: “Vậy anh để tôi thay đồng phục học sinh này làm gì?”

Nghe vậy, động tác cầm dao nĩa của Cung Âu dừng lại một chút, đôi mắt đen trở nên thâm thúy.

Thời Tiểu Niệm không hiểu nhìn hắn.

“Năm 17 tuổi ấy, có người hẹn tôi đi xem Lưu Tinh Vũ, kết quả người đó không tới, cho tôi leo cây, tôi chỉ có thể đứng một mình ở ngoài cả đêm, quần áo cũng không thay, vẫn mặc đồng phục”.

Cung Âu bỗng nhiên nói, tiếng nói không có cảm tình thuật lại sự việc rất hoàn chỉnh.

Thời Tiểu Niệm ngớ ngẩn.

Thì ra hắn bị người ta thất hứa, nhưng chuyện này với cô mặc đồng phục có quan hệ gì?

“Tôi, không chịu được người khác thoải mái hẹn tôi, cho nên, mười mấy năm qua, lại nhìn Lưu Tinh, tôi cũng phải có người mặc đồng phục đứng trước mặt tôi, như cuộc hẹn kia”, từng chữ của Cung Âu đều cao cao tại thượng, bá đạo nhét miếng trứng vào miệng cô, “Em đảm nhiệm người kia”.

Đảm nhiệm người kia?

Là nữ sinh sao?

Thời Tiểu Niệm phát hiện, cô ở bên Cung Âu bao lâu nay, cũng biết đến một ít mặt ngoài của hắn, chẳng hạn như cuộc sống hắn điên loạn đến rối tinh rối mù, như hắn là người có tiền nhất toàn bộ thế giới, như tính khí hắn xấu lại cố chấp, nhưng rõ ràng hơn, cô đều không biết.

Cung Âu tiếp tục cắn từng miếng từng miếng trứng đút vào miệng cô, không tiếp tục nói nữa, trên mặt anh tuấn không biểu lộ gì, ánh mắt thâm thúy khiến người ta khó có thể dự đoán.

Đêm, yên tĩnh không chút âm thanh.

Thời Tiểu Niệm nhìn kĩ hắn, một lát sau phá vỡ yên tĩnh, “Sao trước đây không nghe anh nhắc qua?”.

“Bị người ta lỡ hẹn có gì tốt mà nói?”, Cung Âu nói, tiếp tục mạnh mẽ đút trứng cho cô, cô nhất định phải ăn.

“Bị người quan trọng lỡ hẹn mới có thể canh cánh trong lòng”, Thời Tiểu Niệm nhẹ nhàng nói, chính mình rơi vào trầm tư.

Như cô, không phải bị Mộ Thiên Sơ thất hứa sao, hắn đã nói không quên cô, hắn nói muốn kết hôn với cô, lúc còn trẻ hứa với cô, quá nhiều hứa hẹn như vậy.

Đến cuối cùng, Mộ Thiên Sơ cũng không thực hiện với cô.

Cô cũng canh cánh trong lòng.

Lời cô nói ra, cái nĩa trong tay Cung Âu lập tức xuyên qua miếng trứng, ánh mắt ngày càng sâu, lạnh lùng thốt lên: “Không quan trọng, người lỡ hẹn đối với tôi mà nói mãi mãi cũng không quan trọng”.

Không quan trọng thì hắn sẽ không đặc biệt trở lại xem Lưu Tinh Vũ rồi.

Còn muốn cô mặc đồng phục để hắn nhớ lại.

Người kia nhất định rất quan trọng mới có thể khiến hắn hận như thế.

Thời Tiểu Niệm hiểu được, hôm nay cô là người thay thế, thay thế người lỡ hẹn kia.

“Vậy sao hôm qua anh không mặc đồng phục học sinh?”, Thời Tiểu Niệm hỏi, muốn nhớ lại quá khứ không phải nên nhớ lại triệt để sao?

“Tôi cũng không phải 17 tuổi, mặc đồng phục quá ngu rồi”, Cung Âu nhướng mày.

Thời Tiểu Niệm không nói gì, cho nên một mình cô ngu xuẩn là đủ rồi phải không?

Có điều biết Cung Âu dẫn cô dã ngoại là làm chuyện đó, Thời Tiểu Niệm thả xuống không ít cảnh giác, khẩu vị cũng có, đưa tay cầm lấy dao nĩa định ăn gì đó, bị Cung Âu vỗ bỏ.

“Tay em bị thương, đừng động nữa”. Cung Âu lấy tay cô ra, tiếp tục cho cô ăn, động tác bá đạo lộ ra cẩn thận từng li từng tí.

Thời Tiểu Niệm không thể là gì khác hơn là không hề lộn xộn, tùy ý để hắn đút ăn, ăn từng miếng trứng.

Một lát sau, cô thấy mặt Cung Âu lạnh lùng, không nhịn được nói: “Nếu thực sự để tâm như vậy, hẹn người kia một lần nữa là được rồi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.