Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 128: Chương 128: Chương 82: Anh trai của Cung Âu 2




Hẹn người kia đi xem Lưu Tinh Vũ một lần, không phải bù đắp thiếu sót trong lòng sao, cần gì phải lấy cô làm thế thân.

Cô tin tưởng, thủ đoạn bá đạo của Cung Âu, người nào cũng có thể mạnh mẽ chộp đến hẹn.

Nghe vậy, Cung Âu tàn nhẫn trừng cô, ngữ khí nhất thời ác liệt đến cực điểm, “Câm miệng ăn đi”.

Cung Âu cứng ngắc nhét một miếng trứng vào miệng cô, Thời Tiểu Niệm suýt chút bị sặc chết.

Thời Tiểu Niệm vội vã che miệng hơi đau, không hiểu người đàn ông này ra sao, cô chỉ có lòng tốt đề nghị hắn thôi, hắn cần ác như vậy hay không.

Bỗng nhiên, trong mắt cô xẹt qua vệt ánh sáng.

Là Lưu Tinh.

Thời Tiểu Niệm vội vã từ trước bàn ăn đứng lên, vỗ Cung Âu một cái, “Cung Âu, Lưu Tinh đến rồi”.

Trên đỉnh núi là nơi gần bầu trời nhất.

Từng ánh sáng trên bầu trời đêm xẹt ngang qua, hào quang rực rỡ nhưng ôn hòa, trong đêm đen vẽ ra độ cong đẹp nhất.

Đẹp quá.

Thời Tiểu Niệm thán phục nhìn bầu trời, cách vài giây cô mới cúi mặt nhìn về phía Cung Âu.

Chỉ thấy Cung Âu vẫn duy trì tư thế ngồi trước bàn ăn, không đi nhìn bầu trời, đôi mắt yên lặng nhìn mặt bàn, không có tiêu cự, không biết đang suy nghĩ gì.

Một giây sau, Cung Âu đặt dĩa xuống, từ trước bàn ăn đi ra, từng bước từng bước đi ra dưới cây lớn, đứng ở vách núi bên cạnh vòng bảo hộ, nghiêng ly rượu đỏ trong tay, đổ toàn bộ rượu xuống.

Như rơi xuống một dòng rượu đỏ.

Như cử hành một nghi thức nào đó.

Thời Tiểu Niệm đứng sau lưng hắn, không hiểu nhìn hắn.

Đổ xong, Cung Âu ném bình rượu đỏ sang một bên, cong lên hai chân thon dài thẳng tắp, ngồi xuống một bên vòng bảo hộ, ngước mắt nhìn Lưu Tinh phía chân trời, trên gương mặt anh tuấn rất xám.

“Lại đây”, Cung Âu kêu cô.

Thời Tiểu Niệm kéo váy ngắn trên người, chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên cạnh hắn.

Hai người ngồi trên mặt đất, hai tay Thời Tiểu Niệm đặt trên hàng rào, thỉnh thoảng nhìn qua Cung Âu một chút.

Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy Cung Âu rất khác với bình thường, không có sắc bén, bá đạo, thật giống ẩn giấu rất nhiều tâm sự.

“Em biết làm sao để lỡ hẹn với một người mà vẫn cảm thấy thoải mái nhất không?”, Cung Âu đột nhiên hỏi.

“Là sao?”, Thời Tiểu Niệm không hiểu nhìn về phía hắn.

“Chính là chết?”, môi mỏng của Cung Âu khẽ nhếch lên, từng chữ từng chữ nói ra khỏi miệng, hơi lạnh âm thanh rất nhanh biến mất trong gió.

Hắn nói, em biết làm sao để lỡ hẹn với một người mà vẫn cảm thấy thoải mái nhất không, chính là chết.

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn Cung Âu cả ngày, quên đi Lưu Tinh mỹ lệ, lời này của hắn là có ý gì?

“Hắn đã chết”, Cung Âu ngồi dưới đất, ngước mắt nhìn Lưu Tinh phía chân trời, trên mặt không hề có chút vẻ mặt thưởng thức, con ngươi càng thêm đen kịt, “Năm ấy, hắn không đến xem Lưu Tinh, hắn lỡ hẹn, bởi vì hắn đã chết trên đường đi tới rồi”.

Chết rồi?

Thời Tiểu Niệm giật mình, cuối cùng đã rõ ràng rồi, tại sao cô vừa đề nghị hẹn người kia một lần nữa, ánh mắt Cung Âu nhìn cô ác liệt như vậy.

Thì ra, dù hắn bá đạo hung hăng hẹn đều không thể hẹn người trở lại.

“Tôi có thể hỏi, người này là ai không?”, Thời Tiểu Niệm cẩn thận hỏi.

Là bạn gái của hắn lúc còn trẻ sao?

“Anh của tôi”, Cung Âu nói.;

Lại là một đáp án ngoài dự liệu.

Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn hắn.

Thì ra, hắn còn có anh trai, mà anh trai hắn đã chết rồi.

Thì ra hẹn thoải mái với hắn lại là anh trai hắn.

Chẳng trách thời điểm Cung Âu vừa thấy cô mặc đồng phục hơi sửng sốt, kỳ thực, hắn muốn cô mặc đồng phục nam, kết quả bị quản gia vạn năng Phong Đức hiểu lầm, lấy cho cô bộ đồng phục nữ.

Dưới bầu trời đêm, Lưu Tinh từng tia từng tia rơi xuống, chập chờn tạo ra thành một độ cong đẹp mắt

Rơi xuống như nhữngvũ điệu vàng rực rỡ.

Rõ ràng như vậy, đẹp như vậy.

“Năm ấy, tôi chờ ở đó, chờ một buổi tối, Lưu Tinh đều đi hết”, tiếng nói Cung Âu trầm thấp, không có tâm tình mãnh liệt, “Điện thoại không có tín hiệu, đến ngày hôm sau, tôi mới biết, anh ấy xảy ra tai nạn giao thông trên đường đến đây, chết rồi, máu thịt be bét”.

Hắn tự thuật rất bình thản, Thời Tiểu Niệm nghe vậy, trong lòng lại mạnh mẽ chấn động.

Cô cơ hồ có thể nghĩ đến tình cảnh tai nạn, cũng có thể tưởng tượng đến một người thiếu niên ở ngoài cô độc chờ đợi, chờ cả đêm, chờ được một tin cực kỳ xấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.