Thời Tiểu Niệm lập tức tỉnh lại, ngồi xuống.
“Dậy rồi à.” Con ngươi đen ngạo nghễ của Cung Âu nhìn cô, khóe môi giơ lên, tỏa ra mấy phần lười biếng.
Lúc này Thời Tiểu Niệm mới phát hiện Cung Âu là ngồi dựa vào cây đại thụ, một cái chân dài đặt trên mặt đất, chân còn lại cong lên, quần dài và áo sơ mi trước ngực nhăn lại, dĩ nhiên bởi vì có người dựa vào nên mới như vậy.
Tối hôm qua cô vẫn luôn dựa vào lồng ngực của hắn để ngủ.
Thời Tiểu Niệm nháy mắt mấy cái, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, Cung Âu hướng người về phía cô, cúi đầu hôn trên mặt cô một cái nói : “Còn chưa tỉnh sao.”
Buổi sáng mát mẻ nhưng môi của hắn lại cực nóng.
“Tỉnh, tỉnh rồi.”
Thật sự Thời Tiểu Niệm không thích ứng được kiểu thân mật sáng sớm này, ngón tay sờ sờ môi mình, trên này đều là mùi vị của Cung Âu.
Một trận gió lạnh thổi qua, Thời tiểu Niệm lạnh đến mức run lên.
Trên người cô còn đang mặc đồng phục học sinh.
Thời Tiểu Niệm vội vã nhìn bốn phía, đi tìm áo khoác, mới vừa đứng lên liền bị Cung Âu kép trở lại vào lồng ngực hắn, “Làm gì đó?”
“Tìm áo khoác, lạnh quá.”
Cô ăn ngay nói thật trả lời.
“Như vậy sẽ không lạnh nữa.”
Cung Âu vòng tay ôm cô thật chặt, một cái chân chống vào phía sau lưng cô, để có chỗ cho cô dựa vào, cô như một tiểu sủng vật rơi ngay vào lồng ngực hắn, khiến cho tâm tình hắn tốt đến cực điểm.
Thời Tiểu Niệm trốn trong lồng ngực hắn lại không vui, giãy giụa nhớ lại, “Trời đã sáng, chúng ta nên trở về đi thôi.”
Hắn đi thắp hương cho anh trai rồi, bây giờ có thể về.
“Gấp cái gì.” Cung Âu đem cô kéo vào trong ngực của mình, hạ tầm mắt dừng ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn, tay vọc tóc của cô, nhìn trên mặt cô một mảng đỏ hồng, không khỏi cười một tiếng, nói “Tối hôm qua đều không nhìn kĩ em, thì ra luôn cố ý giả trang, như thế nào, em coi tôi là người nghiện yêu con nít.”
Trang phục lại mắc thành như vậy, giống như loli.
“Không phải tôi muốn thế.”
Thời Tiểu Niệm vội vã giải thích. Đây là hai nhân viên kia tự nghĩ ra, rồi tạo cho cô một bộ đồng phục học sinh cùng kiểu tóc trẻ con này.
“Lấy xuống làm gì, để như vậy rất tốt.” Cung Âu cầm lấy tay cô, không cho cô tháo ra, lại quay đầu của cô lại một lần nữa, khóe môi cong lên.
“Có gì tốt chứ.”
Thời Tiểu Niệm muốn giãy ra nhưng không được, khuôn mặt gấp đến đỏ lên.
Một giây sau, cằm của cô bị hắn nâng lên, cô ngước mắt, hai đôi mắt va chạm với nhau, cung Âu nhìn cô thật sâu, môi mỏng hơi cong lên, “ Nhìn bộ dáng này của em, tôi không ngại biến mình thành kẻ nghiện yêu thích con nít.”
Hắn không thích loli, nhưng cô giả trang thành loli thì hắn lại yêu thích.
Thời Tiểu Niệm không nói gì, càng thêm giãy giụa, nhưng Cung Âu lại cúi đầu, đưa đôi môi mềm mại của cô ngậm vào miệng, dùng sức mà hôn xuống, mê người như vậy.
“Ưm...”
Thời Tiểu Niệm chống cự, khẽ kêu một tiếng, cả người theo bản năng mà bổ về phía trước, nhưng lại ngã xuống trên người hắn, lưng bị hắn ôm lấy, không thể trốn thoát.
Cung Âu cúi đầu hôn thật sâu vào môi cô, muốn ngừng nhưng không ngừng được, ngón tay dài xẹt qua vòng eo tinh tế của cô, tìm thấy ca ra vát học sinh của cô, siết chặt trong tay.
Qua một lúc sau, Cung Âu mới buông cô ra.
Thời Tiểu Niệm vội vàng nói: “Thật sự chúng ta nên trở về rồi.”
“Bây giờ đi về, không phải sẽ phụ lòng em chạy đến đây gặp mặt tôi sao.” Cung Âu ám muội kéo cà ra vát của cô.
“Thật sự trang phuc này không phải là tôi muốn mặc.”
Thời Tiểu Niệm có nỗi khổ không thể nói ra.
“Thật không?” Cung Âu nhíu mày, sau đó lại mói “Tôi mặc kệ, em đã mặc một người trang phục như vậy đến đây rồi, tôi mà không làm một chút gì đó thì không phải là tôi.”
“Anh.”
“Tôi làm sao?”
“Anh không thể như vậy được, chúng ta không thể như vậy.” tối Hôm qua không phải hắn còn đang rất đau lòng sao, sao bây giờ lại nghĩ đến chuyện đó rồi.
Nghe vậy Cung Âu giễu cợt nột tiếng, há mồm gặm ngay trên môi cô một cái, tiếng nói đầy gợi cảm: “Tại sao không thể như vậy?”
Cung Âu hắn trước giờ muốn làm thế nào liền làm thế đó.
Từ khi nào biến thành lại không thể như thế này, đùa gì thế.
“Không phải chúng ta đến để bái tế anh trai của anh sao, như vậy không hay lắm đâu.”
Thời Tiểu Niệm liều mạng kiếm cớ nói.
Nghe vậy, ánh mắt Cung Âu ảm đạm, chốc lát, hắn cười lạnh một tiếng, nói: “Có cái gì không tốt, bái tế cũng đã xong, đó là chuyện của ngày hôm qua.”
Tất cả đã trôi qua.
“Hơn nữa, em đang ở đây bên cạnh tôi, vừa vặn để tôi quên đi đoạn kí ức này.” Cung Âu nói xong liền hôn lên môi cô.
“Ừ…Ưm..”
Thời Tiểu Niệm còn muốn chống cự, cả người liền bị Cung Âu đè ngang trên mặt đất.
Trên mặt đất là âu phục của Cung Âu, nhưng hai tay cô bị mở rộng nên vẫn bị cỏ dại dính tới.
Cung Âu hạ tầm mắt thật sâu nhìn cô, khuôn mắt tuấn tú áp sát lại, khí tức ấm áp dâng lên trên mặt cô, hắn tới gần co, dùng tiếng nói mê hoặc lòng người nói bên tai cô: “Hiện tại em nên giúp tôi rửa bỏ đoạn kí ức ấy đi.”
Lần sau, hắn đứng trên đỉnh ngọn núi, điều hắn nhớ kĩ không còn là việc tại nạn xe hỏng gây chết người.
Thời Tiểu Niệm còn muốn nói điều gì đó, môi đã bị Cung Âu đóng lại.
Tất cả âm thanh đều biến mất ở nơi yên tĩnh vào buổi sáng sớm này.
Trên đỉnh ngọn núi, dưới cây lớn, chỉ còn lại hai người triền miên.