Nhóm Dịch: Thất Liên Hoa
Cung Âu bước chân dài xuống xe, nụ cười trên môi càng sâu hơn, hắn liếc Phong Đức một cái: “Cô ấy rất thích đồng phục học sinh, chuẩn bị thêm mấy bộ đi, tốt nhất là đồng phục học sinh trung học toàn thế giới đều có một bộ.”
Mỗi ngày nhìn Thời Tiểu Niệm đổi một bộ đồng phục học sinh.
Tâm tình của hắn sẽ rất tốt.
“Hả?”
Đầu óc Phong Đức mơ hồ, đồng phục học sinh?
Không phải Thời tiểu thư có sự bài xích rất lớn với đồng phục học sinh sao, tại sao lại thích?
Thời Tiểu Niệm một mình tức giận đi vào trong tòa lầu A, kéo áo khoác trên người sát lại, bước đi vội vã, chuẩn bị trở về thay quần áo.
Từ đỉnh núi xuống, cô đã muốn đổi đồng phục học sinh lại, kết quả Cung Âu lại không cho, làm cô lại phải mặc nó đi cả đoạn đường, chỉ có thể kéo áo khoác che.
Cô vội vội vàng vàng đi vào trong, bỗng nhiên, chỗ khúc cua quẹo trước mặt xuất hiện một bóng người thon dài bước ra.
Suýt chút nữa Thời Tiểu Niệm đã đụng vào người đó.
“Tiểu Niệm.” Mộ Thiên Sơ đứng trước mặt cô, quần dài áo sơ mi trên người không có một tia vết nhăn, cả người lộ ra khí chất ưu nhã.
Gặp được cô, trong mắt hắn lướt qua một tia ngạc nhiên, sau đó nhẹ giọng gọi tên cô, lộ ra một nụ cười làm người ta ấm áp như tắm gió xuân.
“...” Thời Tiểu Niệm không nghĩ tới sẽ gặp Mộ Thiên Sơ ở đây, biểu tình trên mặt có chút cứng đờ: “Thì ra là anh.”
Từ sau khi phát hiện Mộ Thiên Sơ và Thời Địch cũng ở chung tại tòa lầu A, bình thường cô đều cố gắng tránh né, thỉnh thoảng sẽ đi thang máy khác hoặc trực tiếp đi thang bộ xuống.
Hôm nay là cô nóng nảy, lại không nghĩ gì nhiều liền chạy về tòa lầu A.
“Sớm như vậy đã trở về rồi sao?”
Mộ Thiên Sơ khó hiểu, ánh mắt lướt về phía cổ cô, trên gương mặt âm nhu nhất thời tái nhợt, không còn một tia máu.
Thời Tiểu Niệm nhìn thấy tầm mắt của hắn, vội vàng che kín cổ mình.
Không cần nhìn cô cũng biết trên cổ mình toàn là vết hôn của Cung Âu....
“...”
“...”
Hai người cũng yên lặng.
Cô đứng ở đó, trầm mặc không nói câu nào, tay vững vàng che trên cổ mình.
Mặc dù người Thời gia đã sớm biết quan hệ nam nữ không bình thường giữa cô và Cung Âu, nhưng đột nhiên bị Mộ Thiên Sơ thấy, một cảm giác chịu thấm vào trong xương tủy cô.
Mộ Thiên Sơ không nói chuyện, cũng không tránh đường, cứ đứng thẳng tắp như vậy, giống như bị đóng đinh tại đó vậy.
Không khí trong hành lang đọng lại.
“Cộp cộp ----”
Một tràn tiếng bước chân trầm thấp vang lên sau lưng Thời Tiểu Niệm.
Là Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, trong lòng không khỏi khẩn trương, cả người căng thẳng.
Tiếng bước chân biến mất bên cạnh cô.
“Chạy nhanh như vậy làm gì.” Cung Âu đi đến bên cạnh Thời Tiểu Niệm đang đứng yên, một tay vòng qua vai, kéo cô vào ngực, nhận ra được thân thể cô căng thẳng, hắn không khỏi cười khẽ một tiếng: “Em sao vậy, lúc ở trên xe tôi cũng đã không chạm vào em, hiện tại em sợ cái gì.”
Thân thể lại cứng ngắc như đá vậy.
Chẳng lẽ còn lo lắng hắn lại ăn cô sao?
“...”
Thời Tiểu Niệm cúi đầu, không còn cách nào nâng lên.
Ngôn từ lộ liễu trắng ra của Cung Âu đã đạp lên tôn nghiêm của cô, mà cô lại không có cách nào phản kháng, ngay cả dũng khí để nhìn xem biểu tình của Mộ Thiên Sơ cũng không có.
“Cung tiên sinh.” Bỗng nhiên giọng nói của Mộ Thiên Sơ vang lên, không nghe ra được là tâm tình gì.
Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm, lúc này mới nhìn về phìa Mộ Thiên Sơ, cười khinh miệt một tiếng: “Thì ra là cậu nha, em rể.”
Hai chữ “Em rể” hắn nói cực kỳ thuận miệng, cũng cực kỳ chói tai.
Từ trước đến giờ Mộ Thiên Sơ không phải là kẻ thích xen vào chuyện của người khác, cũng không thích tranh cãi với ai, Thời Tiểu Niệm nghĩ rằng nhất định hắn sẽ tùy ý trò chuyện vài câu sau đó rời đi.
Kết quả, cô lại nghe được Mộ Thiên Sơ mỉm cười nói: “Với quan hệ của Cung tiên sinh và Tiểu Niệm, dường như không thích hợp gọi tôi là em rể, tôi không có cái vinh hạnh trở thành thân thích của Cung tiên sinh đâu.”
Mộ Thiên Sơ là cười nói, nhưng ý khiêu khích trong lời nói tràn ngập trong không khí ở hành lang này.
“...”
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn về phía Mộ Thiên Sơ.
Đã thấy Mộ Thiên Sơ vẫn đứng ở nơi đó nở nụ cười, không nhìn ra một tia ý công kích, tầm mắt của hắn quét đến vị trí tay Cung Âu đang gác lên vai cô.
Thời Tiểu Niệm không hiểu hắn công kích vì cô chỉ là tình nhân của Cung Âu, hay là công kích vì Cung Âu không xứng đáng gọi hắn là em rể...
Cô thừa nhận mình ngốc, lại không nghe hiểu ý của Mộ Thiên Sơ.
Nhưng cô có thể cảm giác bàn tay trên vai cô đang từ từ siết chặt.
“Đương nhiên cậu không có vinh hạnh này.” Cung Âu cười lạnh một tiếng, tràn đầy đùa cợt: “Chỉ bằng một ít mỹ phẩm vui đùa của nhà các người, làm sao đủ tư cách có quan hệ với Cung Âu tôi.”
Mộ Thiên Sơ mỉm cười không nói.
Thời Tiểu Niệm nghe ra trong giọng nói của Cung Âu ẩn chứa tức giận, vội vàng đưa tay kéo áo sơ mi của hắn một cái: “Chúng ta đi vào thôi.”
Cô không muốn lại ở chỗ này nữa.