Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 136: Chương 136: Chương 86: Sáng sớm đóng giả làm nữ giúp việc 2




“Tốt lắm, chúng ta đi ăn bữa sáng đi.” Thời Tiểu Niệm mỉm cười nói.

Cô ngồi chỗ đó không hề chống cự, cả người bị hắn ôm thật chặt, mùi sữa tắm dành cho nam trên người hắn quanh quẩn xung quanh cô, hơi thở của hắn bao phủ cô, khiến trong mũi cô tất cả đều là mùi hương của hắn, hoàn toàn không có của mình.

“Không, tôi ngửi thêm một cái.”

Cung Âu chôn cả gương mặt lên cổ cô, môi mỏng từng điểm từng điểm lướt lên da cô, hoặc là hôn hoặc là ngậm lấy, hít thật sâu ngửi mùi hương nhạt nhạn như có như không trên người cô, hưởng thụ vô cùng giống như hít ma túy vậy.

“...”

Thời Tiểu Niệm cắn môi dưới, không giãy dụa, tùy ý hắn làm.

Nhịn.

Vì có thể ra ngoài, phải nhịn.

“Thơm.” Cung Âu cắn sau cổ cô nhỏ giọng nói, đôi mắt nửa nhắm lại, bỗng nhiên, trong mắt hắn xẹt qua một tia u tối, mở miệng nói: “Bất quá từ hôm nay trở đi không cho phép em lại dùng đồ trang điểm nữa, nhất là của Mộ thị.”

Hắn nhớ, cô nói nước hoa cô dùng là của Mộ thị.

Hắn nhớ, Mộ Thiên Sơ từng nói trước mặt hắn phụ nữ không thể rời bỏ đồ trang điểm, bộ dạng kia giống như nói phụ nữ không thể rời xa Mộ Thiên Sơ hắn vậy.

Buồn cười.

“không dùng đồ trang điểm?” Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút,, trước mắt xẹt qua gương mặt âm nhu của Mộ Thiên Sơ, lông mi khẽ run, sau đó gật đầu nghe lời nói: “Được.”

Vì có thể ra ngoài, hôm nay cho dù Cung Âu có bất cứ yêu cầu quá lố nào cô cũng phải làm theo.

Lại nói, cô cũng không thường ra ngoài, không dùng đồ trang điểm cũng không có gì, chỉ cần hắn chịu được bộ dạng ngày nào cũng không trang điểm của cô là được.

Không đúng, hắn không chịu nổi thì tốt hơn, vậy là cô có thể bị chê mà đuổi ra ngoài.

“Ngoan, hôm nay thật nghe lời.”

Cung Âu cực kỳ hài lòng đối với biểu hiện của cô hôm nay, từ sau ôm lấy cô, một cánh tay lướt qua vai đi đến trên mặt cô, mờ ám khẽ vuốt ve mặt cô, bàn tay hắn nóng bỏng, giống như một ngọn lửa dạo chơi trên mặt cô.

Thời Tiểu Niệm hơi khó chịu co chặt thân thể: “Đi ăn bữa sáng.”

“Tôi muốn ăn em trước.”

Cung Âu cúi đầu cắn lên lỗ tai cô.

Lỗ tai của Thời Tiểu Niệm bị cắn tê dại, trên mặt càng đỏ hơn, miễn cưỡng duy trì nụ cười: “Ăn sáng xong rồi hãy nói.”

Hắn lại trêu đùa cô nữa, nụ cười của cô có lẽ sẽ phải sụp xuống.

Thấy cả khuôn mặt cô đã đỏ như máu,Cung Âu cười một tiếng, trong mắt dâng lên sự cưng chìu, không trêu chọc cô nữa, mặc áo choàng tắm từ trên giường xuống, ôm cô lên: “Được, ăn cơm.”

Lại chơi tiếp, hắn liền không khống chế được, bảo đảm cả ngày hôm nay cô sẽ nằm ở trong phòng ngủ, cả ngày cũng không được ăn cơm.

Cả người chợt bay lên, Thời Tiểu Niệm vội vươn tay bám vào trên cổ hắn, đỏ mặt nói: “Thả tôi xuống.”

“Tay em bị thương.”

“Tay bị thương thì có liên quan gì đến chân tôi, chân tôi lại không đau.”

“Ồ? vậy à.”

“...”

“Tôi lại muốn ôm em!”

Cung Âu lạnh lùng nhìn cô một cái, tiếp tục ôm cô đi ra ngoài, một chút cũng không có ý thả cô xuống.

Phong Đức đứng trong nhà bếp dọn bữa ăn sáng, ngẩng đầu một cái liền thấy Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm bước vào, trên gương mặt luôn luôn lạnh lùng của Cung Âu thậm chí còn có nụ cười, ánh mắt lấp lánh.

Phong đức hiểu ý cười một tiếng.

Sau khi thiếu gia có tiểu thư đã vui vẻ rất nhiều, tính khí cũng tốt hơn trước, không giống như lúc ở lâu đài đế quốc, đồ vật mỗi nơi thiếu gia đi qua đều phải đổi hai lần một ngày.

Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu ôm đến trước bàn ăn ngồi xuống, bữa ăn sáng trên bàn phong phú làm cô phải lên tiếng thán phục: “Phong quản gia, thì ra ông thật sự biết làm thức ăn.”

Cái này còn tốt hơn bình thường cô làm rất nhiều, bữa ăn sáng của cô cũng chỉ là vài món đơn giản đổi qua đổi lại, thường xuyên cũng chỉ là bánh mì phối hợp trứng chiên mà thôi.

Mà bây giờ, trên bàn ăn lại có mười mấy món ăn, lấy rau cải làm chủ đạo, mỗi món đều tinh xảo đến nỗi đều có thể cầm đi triển lãm.

“Cũng chỉ được như vậy.” Cung Âu không cho ông một chút mặt mũi, nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn khinh thường nói: “Khó ăn hơn em làm nhiều.”

Hắn nhìn những món ăn này một chút thèm ăn cũng không có.

Phong Đức đứng một bên mỉm cười không nói, nhưng trong lòng thì đang rỉ máu.

“...”

Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu không nói gì, cô hoài nghi vị giác của hắn bị hư rồi, bàn thức ăn ngon như vậy lại nói không ngon,còn những món ăn cô làm, vừa ăn liền không biết kềm chế, cũng không thèm để ý dạ dày sẽ đau.

Đầu óc bị nước vào.

“Thiếu gia, mời dùng, Thời tiểu thư, mời dùng.”

Phong đức rót hai ly sữa bò nóng hổi, đặt trước mặt Cung Âu và Thời Tiểu Niệm.

Cung Âu cầm đũa khều thức ăn trong mâm một cái, chân mày nhíu lại.

Thời Tiểu Niệm thấy vậy, nhớ tới sự nghiệp lấy lòng của mình, vì vậy cầm đũa lên gắp một chút đồ ăn bỏ vào trong chén hắn, ân cần nói: “Những món này rất có dinh dưỡng, anh ăn đi.”

“...” Cung Âu liếc nhìn cô một cái, không lên tiếng.

“Còn có tôm cũng rất ngon, anh ăn đi,“

“...”

“À, tay nghề của Phong quản gia thật tốt, anh cũng ăn một chút đi mà, cái này cho anh ăn.”

“...”

“Cái này cũng cho anh ăn.”

“...”

Chỉ chốc lát sau, thức ăn trong chén Cung Âu liền chất đầy một tòa núi nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.