Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 137: Chương 137: Chương 87: Nhà độc tài vừa chuyên chế vừa ngạo mạn 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Dở lắm, không ăn, gắp tiếp đi.”

Cung Âu ra lệnh, hưởng thụ quá trình cô phục vụ, lấy lòng hắn.

Thời Tiểu Niệm cắn môi, từ trên bàn ăn đứng lên nói: “Vậy tôi đi làm một chút bữa sáng cho anh.”

“Không được, tay em bị thương.” Cung Âu từ chối một tiếng.

“Tôi đi nướng mấy miếng bánh mì, sẽ không chạm vào tay.” Thời Tiểu Niệm nói xong vừa muốn đi, Cung Âu ngồi ở chỗ đó, giọng nói lập tức lạnh xuống: “Tôi nói không được chính là không được, không cho phép vào nhà bếp!”

Tức giận trong giọng nói của hắn rất rõ ràng.

Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nhìn hắn, đưa tay mình ra: “Vết thương nhỏ của tôi cũng phải mất mấy ngày mới hết, chẳng lẽ anh muốn vẫn luôn không ăn cơm?”

“Không ăn thì không ăn! Chết đói là chuyện của Cung Âu tôi!” Cung Âu liếc cô một cái, cực kỳ cố chấp.

“...”

Thời Tiểu Niệm không còn cách nào đứng ở đó.

Thức ăn cô làm căn bản là không ngon như vậy có được hay không, hắn lại vì chuyện này mà muốn tuyệt thực, đầu óc bị cửa kẹp sao.

“Em ăn của em.” Cung Âu nói với cô, đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô: “Ăn xong thì nói ra mục đích của em.”

“Cái gì?”

Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút.

“Mới sáng sớm lại là mặc quần áo nữ giúp việc, lại là ân cần gắp thức ăn, còn không để ý vết thương trên tay đi làm bữa sáng...Nếu tôi không nhìn ra em có ý đồ, vậy thì đôi mắt của Cung Âu tôi bị mù rồi.”

Cung Âu liếc cô một cái, cầm ly sữa lên uống một hớp, chân mày nhíu thật chặt.

Đáng chết, không phải sữa bò nóng Thời Tiểu Niệm làm cũng khó uống như vậy.

Hắn cũng đã nhìn ra.

Thời Tiểu Niệm xấu hổ cười một tiếng, ngồi lại trước bàn ăn, lắp bắp nói: “Không phải tôi có ý đồ gì, mà là tôi.....”

Phải mở miệng như thế nào đây.

“Là cái gì?” Cung Âu nhìn chằm chằm cô, giọng nói trầm thấp.

“Tôi chỉ muốn xin phép.” Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Cung Âu, trên mặt lộ ra vẻ cầu xin: “Qua hai ngày nữa, tôi muốn ra ngoài một chuyến, muốn xin phép anh, có được không?”

Cô hỏi rất dè dặt.

Nghe vậy, Đôi mắt Cung Âu sâu thẳm: “Đi đâu?”

“Chỉ muốn đi hóng gió một chút.” Thời Tiểu Niệm không dám nói mình đi thăm dò sự thật ba năm trước, nếu nói ra, vậy thì đừng mong được đi.

“Hôm nay tôi có thể đi hóng gió với em.”

Cung Âu đẩy ly sữa bò sang bên cạnh một cái, trầm giọng nói, chuyên chế vô cùng.

Ai muốn hắn theo....

Thời Tiểu Niệm cắn cắn môi, giọng nói càng mềm mại hơn: “Là như vậy, lúc tôi vẽ mà không có linh cảm cần phải ra ngoài tìm một chút linh cảm.”

“Em muốn đi đâu, tôi mang em đi!”

Giọng nói của Cung Âu càng ngày càng trầm hơn, chứng tỏ tâm tình hiện tại của hắn cũng từng chút từng chút trầm hơn.

“Tôi...” Thời Tiểu Niệm quan sát nét mặt của hắn, chần chờ mấy giây cuối cùng cũng cắn răng một cái nói ra: “Tôi muốn đi một mình.”

Không ngoài dự liệu, sắc mặt Cung Âu nháy mắt trầm xuống.

Thời Tiểu Niệm bất an nhìn hắn, Phong Đức bên cạnh lặng lẽ lui về sau hai bước.

Trong phòng ăn nhất thời an tĩnh.

Bức rèm thủy tinh ở cửa nhẹ nhàng lắc, chiếu ra từng tia ánh sáng lưu ly.

Cung Âu ngồi ở chỗ đó, trên gương mặt anh tuấn không biểu cảm gì, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Thời Tiểu Niệm ngồi đối diện, môi mỏng mím lại, làm cả người hắn càng có vẻ lãnh khốc âm trầm.

Rõ ràng là ánh sáng trong xanh, nhưng trong nháy mắt lại yên lặng cực kỳ giống trước khi bão tố đến.

“Hôm nay em phí công sức lấy lòng tôi, chính là vì bỏ tôi qua một bên?” Bỗng nhiên Cung Âu cười lạnh một tiếng, trong mắt nồng đậm châm chọc: “Em thật đúng là có thể làm tôi ngạc nhiên mừng rỡ đấy.”

Buổi sáng cô làm cho hắn thật thoải mái.

Mà bây giờ, cô lại đâm một con dao vào.

Con dao này thật sắc bén.

“Không phải, tôi đã quen một mình đi tìm linh cảm.” Thời Tiểu Niệm định giải thích, ánh mắt nhìn về phía Cung Âu có chút sợ hãi.

Hắn còn tức giận hơn trong tưởng tượng của cô.

“Xin lỗi, từ hôm nay trở đi, thói quen này của em phải từ bỏ!” Cung Âu lạnh lùng nói, từ bàn ăn đứng lên, cách bàn dài màu trắng nghiêng người về phía cô, híp mắt âm trầm nhìn chằm chằm cô, giọng nói lạnh lùng vô tình từ môi mỏng dần dần thốt ra: “Nếu không thì, em vĩnh viễn cũng đừng muốn vẽ thêm một chút nào nữa.”

Không có một chút hy vọng để thương lượng.

Hắn căn bản không để cho cô ra ngoài một mình.

Sắc mặt Thời Tiểu Niệm tái nhợt: “Tại sao tôi không thể có một chút không gian của riêng mình?”

“Em ở bên người tôi vẫn có không gian.” Tại sao nhất định phải một người.

“Cái này không giống nhau. Mỗi một người đều tự có không gian của riêng mình.”

“Tôi không cần!” Giọng nói của Cung Âu lạnh lùng tới cực điểm: “Tôi có thể không cần, em dựa vào cái gì lại muốn có?”

“...”

Thời Tiểu Niệm á khẩu không trả lời được.

Đúng vậy, từ sau khi hắn nói rõ với cô xong, một ngày hai mươi bốn giờ hắn đều mang cô theo bên cạnh, hắn cũng không có không gian của riêng mình... Nhưng hắn không cần không có nghĩa là hắn bình thường.

Thấy cô không nói lời nào, Cung Âu cho là cô thỏa hiệp, hắn đứng lên, lạnh mặt muốn bước đi, Thời Tiểu Niệm không nhịn được mở miệng: “Anh nhất định phải chuyên chế như vậy sao?”

Khống chế tự do của cô, khống chế thời gian của cô, khống chế thân thể của cô... Tất cả của cô đều do hắn khống chế, vậy cô xem như cái gì? Con rối sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.