Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 138: Chương 138: Chương 87: Nhà độc tài vừa chuyên chế vừa ngạo mạn 2




Cung Âu quay đầu lại, ánh mắt sắc bén như dao, cực kỳ ác liệt: “Đúng!”

Một chữ như đinh đóng cột.

Trong cái nhà này, là hắn định đoạt!

Thời Tiểu Niệm trừng mắt nhìn hắn, lửa giận cũng dâng lên, trên gương mặt nhỏ bé cũng dần dần lộ ra vẻ giận dữ không nhịn được nữa: “Nhà độc tài! Chuyên chế ngạo mạn!”

Cô nhìn hắn la lớn, hét xong, hai tay cô vỗ bàn đứng lên, bước đi cũng không thèm quay đầu lại.

Sắc mặt Cung Âu hoàn toàn đen lại.

“Ầm!”

Hắn đạp cái ghế văng qua một bên, đôi mắt âm trầm nhìn về phía Thời Tiểu Niệm chạy đi.

Nhà độc tài? Chuyên chế ngạo mạn?

Thì ra cô dùng mọi cách là muốn đạt được cái gọi là không gian, tự do từ hắn, xem Cung Âu hắn là cái gì? Vi khuẩn? Muốn rời xa hắn như vậy?

Đừng hòng mơ tưởng!

“Coi chừng cô ta cho tôi, đừng cho cô ta cơ hội chạy mất!” Cung Âu hung tợn hô lên, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, dùng sức đánh lên bàn, phát tiết tức giận.

Phong Đức thấy vậy cúi thấp đầu nói: “Dạ, thiếu gia.”

Cung Âu đi về phía phòng thể dục, tay đè dạ dày một cái, cảm giác trống rỗng làm hắn càng tức giận sâu hơn, nhìn cái gì cũng không thuận mắt, một đường đều đạp đổ, bừa bãi đầy đất.

Không gian, không gian.

Hắn còn tưởng rằng người phụ nữ này gần đây đã có kinh nghiệm, học được yên tĩnh, kết quả vẫn là bộ dạng này!!

Lại còn dám bảo hắn là nhà độc tài, chuyên chế ngạo mạn.

Hắn cũng không chê ngày ngày mang cô theo làm cản trở, cô ngược lại nói muốn cái gọi là không gian, nói trắng ra là muốn rời xa hắn!

“Ầm ---”

Cung Âu nặng nề bước lên máy chạy bộ, đôi chân thon dài bắt đầu chạy, trên gượng mặt anh tuấn phủ đầy khói mù, gân xanh hiện rõ trên trán.

Phiền muộn không nói ra tụ lại trong ngực, Cung Âu cầm lấy điện thoại, trực tiếp gọi tới công ty, mắng hết từng người từng người lãnh đạo cấp cao ---

“Kế hoạch thu mua lần trước đã xong chưa? Cậu là phế vật sao, đầu óc của cậu là để trưng bày à? Cậu đi ăn thức ăn bồi bổ đầu óc nói không chừng còn có ích đấy!”

“Hệ thống ưu hóa ở đâu? Sao tôi không thấy gì cả, bảo tôi cho cậu một tuần? Sửa lại! Một ngày! Trong vòng một ngày mà không có kế hoạch tốt, trở về nhà ăn cơm mềm đi!”

“Vậy mà ông cũng dám nhận tiền lương làm giám đốc? N.E của tôi sao lại mời có thể phế vật như ông tới, bộ nhân viên cũng nên đuổi hết đi!”

“...”

.......

Lãnh đạo cao tầng N.E dần dần nghe điện thoại, từng người từng người bị mắng máu chó đầy đầu.

Mắng sảng khoái được một chút, Cung Âu vứt điện thoại xuống một bên, tăng thêm tốc độ trên máy chạy bộ.

Phong Đức cầm khăn lông sạch sẽ đi vào, Cung Âu lạnh lẽo liếc nhìn ông một cái, nổi giận nói: “Có đi đường mà cũng chậm như vậy, tôi xem ông cũng đã đến lúc nên nghỉ việc, cầm tiền của tôi lại không làm được gì cả, ngay cả bữa ăn cũng làm không tốt!”

Làm hắn đến bây giờ vẫn còn đói bụng.

“...”

Phong đức vô tội đứng nơi đó.

Đúng, ông là hơi lớn tuổi chút, nhưng gừng càng gia càng cay có được hay không, ông nấu cơm rất là được, do thiếu gia không thích ăn mà thôi.

haiz....

Thời tiểu thư quả thật là rất biết đốt lửa.

Cũng kỳ lạ, thiếu gia không đi mắng Thời tiểu thư, vậy mà lại mắng ông, ông trêu chọc ai vậy?

“Cút đi! Đừng ở đây chướng mắt tôi!” Cung Âu la ông.

Phong Đức than nhẹ một tiếng, xoay người đi về phía trước đến bên cạnh máy chạy bộ của Cung Âu, cung kính cúi đầu xuống. giọng mềm nhẹ nói: “Thiếu gia, xin tha lỗi tôi lắm miệng.”

“Biết mình lắm miệng thì cút đi!”

Cung Âu tức giận quát, chạy bộ cũng càng nhanh hơn, trên trán đã rỉ ra mồ hôi mỏng.

“Tôi tin tưởng Thời tiểu thư nói những lời này không có ý gì khác.” Phong Đức đứng ở đó, giọng nói ôn hòa: “Giữa nam và nữ quả thật cần một chút không gian.”

Ánh mắt Cung Âu lạnh băng: “Ông đang nói gì đấy?”

Cái không gian chó má gì!

Hắn có ý với cô, chính là muốn một ngày hai mươi bốn giờ đều ở cùng với cô! Đây chính là tác phong của Cung Âu hắn!

Phong Đức dừng một chút, mạo hiểm bị đánh tiếp tục nói: “Nghĩ đến khi còn ở Anh quốc, lúc tôi còn qua lại với người bạn gái thứ ba của tôi, cũng vô cùng ngọt ngào, hận mỗi ngày không được dính với nhau giờ giờ phút phút, đáng tiếc a...”

Ông kéo dài giọng nói.

Cung Âu vốn không có tâm tình nghe, nghe vậy ánh mắt rũ xuống, trầm giọng hỏi: “Đáng tiếc cái gì?”

Thấy Cung Âu có hứng thú, Phong Đức liền than thở nói: “Đáng tiếc ngày vui ngắn ngủi, ngày ngày ở cùng một chỗ, chúng tôi cũng rất hiểu rõ lẫn nhau, không có một chút thần bí cùng không gian riêng nào, giống như tay trái nhìn tay phải... chưa đến một tháng, chúng tôi đều không còn yêu đối phương nữa, cuối cùng chỉ có thể ảm đạm chia tay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.