Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cung Âu đang muốn đi vào, liền nghe Thời Tiểu Niệm dùng sức vạch trên giấy, căm giận mắng: “Cuồng hoang tưởng, cuồng biến thái, không biết xấu hổ”.
Còn dám mắng hắn không biết xấu hổ.
Cung Âu đứng trước cửa, mặt đen, đưa tay muốn đóng cửa lại.
Trước một khắc cửa đóng lại, Thời Tiểu Niệm lập tức nằm nhoài trên bàn sách, lầm bầm: “Cuộc sống này khi nào mới tới phần cuối?”.
Phần cuối.
Cô lại đang suy nghĩ phần cuối, thực sự ở bên cạnh hắn rất chán.
Lúc này mới không bao lâu, dễ chán như vậy, bởi vì không hề cò chút cảm giác thần bí.
“Không có phần cuối, chết lòng của em đi”, Cung Âu lạnh lùng mở miệng.
Thời Tiểu Niệm không nghĩ tới Cung Âu đột nhiên xuất hiện, quay đầu kinh ngạc nhìn cô, môi hơi giương lên.
Cung Âu nhanh chân bước đến cô, lạnh lùng nghiêm nghị nhìn chằm chằm cô, “Em rất thích mắng sau lưng tôi phải không?”
“Không có”, Thời Tiểu Niệm không biết phải nói gì nữa, trên mặt tất nhiên là không vui.
“Em lại bày cho bộ mặt chết này cho tôi xem, cũng không cần muốn ra ngoài tìm cảm hứng rồi?”, Cung Âu tàn nhẫn trừng cô.
Sống thật kỳ quái.
Sau khi ở cùng với Thời Tiểu Niệm, hắn một đại nam nhân mỗi lần đều phải tự mình tìm dưới bậc thanh, bằng không, hắn không để ý đến cô, cô chắc chắn sẽ không để ý đến hắn.
“Tôi chết như thế nào……?”, Thời Tiểu Niệm vừa muốn phản bác, bỗng nhiên phản ứng lại, vui mừng đứng lên, “Anh đồng ý cho tôi ra ngoài tìm cảm hứng rồi?”
“Một tháng một lần”, Cung Âu lạnh lùng nói.
“Được, có thể”, Thời Tiểu Niệm lập tức đồng ý, trên mặt lộ ra nụ cười sau cơn mưa trời lại sáng.
Nụ cười của cô rơi vào mắt Cung Âu, đặc biệt chói mắt, có khả năng làm cho hắn một ngày cứ như vậy hài lòng.
“Anh có đói bụng không, tôi đi làm bữa sáng cho anh”, Thời Tiểu Niệm cười nói, ra sức lấy lòng hắn, “Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không làm tay bị thương”.
“Thu hồi cách lấy lòng dối trá của em đi”, Cung Âu càng nhìn càng chói mắt, tàn nhẫn trừng cô, xoay người muốn đi, mắt bỗng nhiên quét ngang tấm giấy vẽ trên bàn.
Cung Âu dừng bước lại, nhìn giấy vẽ trên bàn, chỉ thấy trên giấy vẽ một tranh châm biếm nam nhân, gương mặt lạnh lẽo cứng rắn, tóc ngắn chỉnh tề, ngũ quan mang theo một điểm hỗn huyết, tỉ lệ vóc người nhìn rất quen mắt.
Cung Âu cầm lấy giấy vẽ, “Đây là cái gì?”
“Khụ”, Thời Tiểu Niệm đứng đó câm nín.
Cô thật sự quá ngốc, cũng không biết giấu tranh phác thảo thật cẩn thận.
“Nói”
“Nhân vật tranh châm biếm tôi mới sáng tác”, Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn ăn ngay nói thật, cầu khẩn hắn sẽ không nhận ra.
Cung Âu vung giấy vẽ lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, “Em cho rằng tôi ngay chính mình cũng không nhận ra?”
Lại nhân vật châm biếm gì đó, chính là hắn, hắn không phải người mù.
“Cái này…”, Thời Tiểu Niệm im lặng, không biết nên giải thích thế nào.
Cung Âu vừa mới đáp ứng cho cô ra ngoài, bây giờ lại bị hắn phát hiện cô vẽ lén hắn, còn coi hắn là tư liệu sống viết vào trong tranh châm biến, với tính tình của hắn không phát giận mới là lạ.
Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ?
Thời Tiểu Niệm lo lắng gần chết, bỗng nhiên nghe tiếng cười khẽ từ trên đỉnh đầu cô truyền đến, “Thời Tiểu Niệm, em bây giờ còn không thừa nhận em yêu tôi?”
Thời Tiểu Niệm, em bây giờ còn không thừa nhận em yêu tôi?
“A!”, Thời Tiểu Niệm ngẩng mặt lên, nét mặt đầy kinh ngạc nhìn gương mặt tràn đầy đắc ý của Cung Âu, có chút mơ mộng, sao chuyện này lại nhảy đến yêu hắn.
Không phải nên chất vấn cô tại sao vẽ hắn, xâm phạm hắn sao?
Tại sao hỏi có yêu hay không?
“Bắt đầu vẽ khi nào?”, Cung Âu cúi đầu nhìn chằm chằm cô hỏi, trên mặt không có nửa điểm tức giận, tất cả đều là biểu hiện cao cao tại thượng, ngông cuồng, tự đại, kiêu ngạo.
“Lúc rời Thiên Chi cảng”.
“Thì ra em đã âm thầm vẽ tôi lâu như vậy”, Cung Âu câu môi, liếc mắt nhìn nhân vật, vừa nhìn về phía cô, phách lối nhíu mày, “Thời Tiểu Niệm, xem ra em thật sự yêu tôi đến không còn thuốc chữa”.
Chết không thừa nhận yêu hắn, thì ra âm thầm như thế.
Đối với hắn không có biểu hiện gì, một bên lén lút vẽ hắn.
Thì ra Thời Tiểu Niệm là người phụ nữ như thế này, hắn đã hiểu.
Thời Tiểu Niệm cảnh giác nhìn mặt hắn tốt đẹp thế, nháy mắt hai lần, trong lòng thổi qua một lần lại một lần, đứng tuyệt đối im lặng.
Làm sao hắn từ giấy vẽ có thể suy ra được cô yêu hắn đến không có thuốc chữa.
Nhiều nhất, hắn cũng coi như là linh cảm nhân vật của cô mà thôi.
Cung Âu cầm giấy vẽ, càng nhìn càng thỏa mãn, không thể không nói, bản lĩnh vẽ vời của Thời Tiểu Niệm quả thật không tệ, vẽ hắn không có chỗ sai, giữa lông mày tất cả đều là hắn, nắm rõ hắn vô cùng đúng chỗ, không có gì sai lệch.
Người phụ nữ mà Cung Âu hắn coi trọng thật lợi hại.