Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 140: Chương 140: Chương 88: Còn không thừa nhận em yêu tôi? 2




“Tôi nhớ em vẽ tranh châm biếm nữ, nói chuyện yêu đương”, Cung Âu nhìn về phía cô, “Em vẽ đến chuyện chúng ta luôn rồi?”.

Hắn đặt câu hỏi nhưng ngữ khí rất chắc chắn.

Thời Tiểu Niệm đứng đó, chép miệng, không dám nói lời nào.

Không phải.

Đầu mối của cô lần này không phải chỉ lấy đề tài tình yêu thôi, càng không vẽ ra chuyện của cô và hắn, mà lấy một tên biến thái hoang tưởng đỉnh cao làm chủ tuyến.

Cô đem oán hận đối với hắn đều trả thù lên nhân vật tranh châm biếm.

Thấy cô không nói lời nào, Cung Âu cho rằng cô thừa nhận, độ cong khóe môi càng sâu, kéo ghế tựa ngồi xuống, một chân khoát lên bàn sách của cô, đưa tay kéo cô ôm chặt vào lồng ngực mình, trên tay còn cầm giấy vẽ kia, “Tranh châm biếm này tên gì?”

“Khụ”, Thời Tiểu Niệm nháy mắt, đương nhiên là chết cũng không dám tuôn ra tên Bá tổng tài cuồng hoang tưởng.

“Tên gì nói đi.”, Cung Âu giục cô.

Thời Tiểu Niệm suy nghĩ một chút, miễng cưỡng giật nhẹ khóe miệng, “Tranh châm biếm này tên là Tổng tài đại nhân ở trên”.

Nghe tên, Cung Âu trong nháy mắt thoải mái đến cà ngũ tạng lục phủ.

“Tên không sai”, Cung Âu cúi đầu mạnh mẽ hôn một cái trên trán cô, “Vậy em viết thật tốt, muốn làm sao tìm được cảm hứng thì làm, vẽ ra hết tình yêu không thể cứu chữa của em với tôi”.

“A, haha”, Thời Tiểu Niệm cười gượng.

“Còn có, em trước đây đều vẽ ML*, lần này cũng vẽ, vẽ nhiều vậy”

(ML được viết tắt của cụm từ đầy đủ là Multi Line, Nó là một hệ thống những đường Line được vẽ cùng lúc với nhau. Ưu điểm của đường Mline là cho phép vẽ những đường, hình có yêu cầu đặc biệt, có thể thể hiện luôn ý đồ của người vẽ mà không cần chỉnh sửa nhiều.)

Cô nào có vẽ những thứ kia, cô cùng lắm thỉnh thoảng vẽ chơi đùa một chút thôi, trong mắt hắn, cô thành họa sĩ tranh châm biếm cấp tệ hại kia rồi.

“Phương diện này em không có cảm hứng, tôi có thể cho em”, Cung Âu nói xong liền kéo quần dài cô, thú tính bắt đầu nổi lên.

Thời Tiểu Niệm vội vàng từ trong lồng ngực hắn nhảy dựng lên, đứng xa xa, cừng đờ cười, “Không cần không cần, phương diện này vẽ không tốt, chúng tôi muốn chống lại nghệ thuật đồi trụy. Chúng tôi đã thỏa thuận.”

Ai muốn vẽ cùng hắn làm chuyện đó chứ, vẽ đến chính cô sa đọa được chứ.

Cô mới không cần.

Mắt Cung Âu sâu hơn, nói: “Cũng đúng, không thể cho người khác nhìn chút”.

Thời Tiểu Niệm thở ra một hơi, phụ họa nói: “Đúng vậy nha, đúng vậy nha, hài hòa là quan trọng nhất”

“Kiểu này, hãy vẽ một phần xóa một phần cho tôi đi”, Cung Âu trầm ngâm, đột nhiên ra mệnh lệnh.

“Cái gì?”, Thời Tiểu Niệm há hốc mồm.

“Hãy vẽ một phần 18+ Tổng tài đại nhân ở trên cho tôi, một tuần sau giao cho tôi, bằng không, lần sau em cũng đừng nghĩ tới ra ngoài tìm linh cảm”, Cung Âu tiến hành đến cùng.

18+?

Lại còn muốn 18+, trong đầu hắn chỉ có thú tính sao?

Thời Tiểu Niệm cảm giác mình cứ ở bên người Cung Âu như thế, sớm muộn cũng sẽ phát điên.

Thú tính Cung Âu đối với cô không chỉ giới hạn ở một quyển tranh châm biếm.

Hắn rất có năng lực giao dịch với người khác, hai ngày sau, hắn lấy chuyện đáp ứng cho cô đi tìm linh cảm tạo áp lực.

Thời Tiểu Niệm dường như vẫn bị Cung Âu ôm vào ngực, bắt nạt dằn vặt các loại.

Mà cô vì có thể ra ngoài, không thể phản kháng, còn muốn nỗ lực phối hợp, bằng không Đại thiếu gia hắn sẽ khó chịu, khó chịu sẽ không cho phép cô đi.

Thời Tiểu Niệm phiền muộn gần chết.

Trên giường Thiên Chi cảng là nơi hai người ngốc nhất.

Trong không khí tràn ngập mùi vị đặc thù của đàn ông và phụ nữa, xung quanh tràn đầy ám muội.

Đến cuối cùng, Thời Tiểu Niệm đến lực xuống giường bước đi cũng không có, tắm rửa, vệ sinh đều do Cung Âu ôm đi.

Chỉ cách ra cửa một chuyến, mốt sự đánh đổi lớn đến mức đáng sợ.

Đến ngày cho phép cô một mình ra cửa, bước đi Thời Tiểu Niệm đều cứng đờ, rất chậm, giữa hai chân không có sức lực làm cho cô hận không thể xé Cung Âu thành từng mảnh.

“Tôi khiến em đi ra ngoài được phải không?”, Cung Âu đi ra, đi theo bên người cô, tỉ mỉ từ trên xuống dưới, khóe môi ôm lấy một độ cong tà khí.

Cô mệt, nhưng hắn rất hang hái.

“Tôi đi được”, Thời Tiểu Niệm cắn răng nói, oán hận nguýt hắn một cái.

Hắn nhất định là cố ý, tuy miệng nói cho cô ra ngoài, nhưng đáy lòng cũng không đồng ý, cho nên mới chỉnh cô như thế.

Tựa như biết cô đang suy nghĩ gì, Cung Âu bước đến gần cô, bàn tay xoa mặt cô, gương mặt anh tuấn đến trước mặt cô, con ngươi đẹp đẽ sâu kín nhìn kĩ cô, môi mỏng khiêu gợi khẽ nhếch, từng chữ từng chữ nói: “Đúng, chính là tôi cố ý”.

“…”

Thời Tiểu Niệm muốn xé nát mặt hắn.

Cung Âu hôn môi cô một cái, vẻ mặt rất là vô sỉ, “Thật thơm.”

Cô không cần mỹ phẩm, trên người vẫn có mùi thơm thoang thoảng, hắn thích.

Tất cả về cô, hắn đều thích.

“Chìa khóa xe, anh nói cho tôi mượn xe.” Thời Tiểu Niệm đưa tay trước mặt anh, “Tôi muốn một chiếc màu đen, khiêm tốn một chút, không muốn xe sang.”

“Dưới lầu, tự đi lấy đi.”

Cung Âu ném chìa khóa trong tay cho cô.

Xem như hắn nói được làm được.

“Cảm ơn, vậy tôi đi trước.” Thời Tiểu Niệm nói, lấy được chìa khóa liền muốn đi, cánh tay bị người phía sau kéo lại.

Thời Tiểu Niệm quay đầu, nghi ngờ nhìn Cung Âu, Cung Âu nhíu mày nhìn cô, “Em lập tức đi như vậy?”

Thời Tiểu Niệm có chút bực bội cúi đầu, vì thuận lợi hành động, cô còn nhờ Phong Đức mua cho cô bộ đồ thể thao, trong túi xách còn chuẩn bị ống nhòm.

“Tôi không quên mang gì.”

Cô nói.

Cô đã chuẩn bị đầy đủ.

“Em, người phụ nữ này, lúc nào mới có thể biết chút phong tình.”

Cung Âu bất mãn kéo cô vào ngực, cúi đầu hôn môi cô, ngậm đôi môi mềm mại, trăn trở hôn, răng ép môi cô mở ra, dây dưa, cướp đi tất cả mùi vị của cô.

“Ơ…”

Thời Tiểu Niệm bị hắn ôm rất chặt, hai tay đặt trước ngực anh.

Sau nụ hôn triền miên, Cung Âu mới thỏa mãn buông cô ra, giọng âm lãnh nói: “Nhớ, sau này đi xa tôi phải hôn tôi. Hôn nồng nhiệt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.