Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 142: Chương 142: Chương 89: Tôi ở trước khách sạn của cô 2




Cô ta đang muốn đi về phía trước, một bóng người cao gầy mỹ lệ bỗng nhiên lướt qua cô ta đi vào thang máy, Thời Tiểu Niệm vội vã lui về phía sau một bước, tận lực không lộ ra sơ hở.

Thời Tiểu Niệm núp sau cây cột, mắt nhìn sang hướng bên kia.

Quả nhiên là Đường Nghệ, cô ta mặc chiếc quần dài màu trắng, đi một đôi giày cao gót, tóc dài tới eo, đúng là có khí chất của nghệ sĩ .

Đường Nghệ cũng đến, cô ta đã từng là bạn học tốt của cô.

Hai người đều đến.

Thời Tiểu Niệm cắn chặt môi, đứng ở nơi đó chờ đợi , khi Đường Nghệ đã đi vào thang máy, cô chờ vài giây, sau đó đi đến một thang máy khác, đi lên lầu 8.

Thời gian thật vừa khớp.

Cửa thang máy mở ra, cô cẩn thận thò đầu nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy Đường Nghệ đang đi trên hành lang, giày cao gót đạp ở trên sàn nhà phát ra tiếng vang nặng nề.

Đường Nghệ đi đến chỗ cuối cùng của hành lang rồi dừng lại, đưa tay gõ cửa.

Chỉ chốc lát sau, cửa bị người bên ngoài mở ra.

Thời Tiểu Niệm vẫn đứng bên cạnh thang máy, thân thể hơi co lại, không lộ ra bất kỳ kẽ hở nào.

Chỉ nghe được âm thanh của Thời Địch có chút bất mãn truyền đến, “Vào đi, một lát sau tôi còn có một cuộc họp báo nữa, không có nhiều thời gian cùng cô nói chuyện phiếm đâu.”

“Yên tâm, tôi cũng không phải đến nói chuyện phiếm .”

Đường Nghệ nói một cách lạnh lùng, cất bước bước vào cửa.

Cửa đóng lại.

Tiếp đó, trong hành lang yên tĩnh không có một âm thanh nào cả.

Thời Tiểu Niệm đi ra khỏi thang máy, nhìn cánh cửa đóng chặt ở cuối hành lang, cách nói chuyện của hai người thực sự là hoàn toàn không giống cách nói chuyên bình thường, một người không hề vui tươi, một người không hề có khí chất thanh cao.

Đúng thế, đây mới là bản chất thật sự của hai người.

Thời Tiểu Niệm đứng trên hành lang, lông mày hơi nhíu lại, suy nghĩ cách nào để có thể nghe được nội dung cuộc nói chuyện của hai người kia.

Lựa chọn phòng bảo mật trong khách sạn, hai người họ lại không mang bất kì thiết bị liên lạc nào, công tác bảo mật không chê vào đâu được.

Thời Tiểu Niệm nắm tóc, đứng ở nơi đó không nghĩ ra một biện pháp hay nào.

Nếu tiếp tục như thế, cô sẽ lãng phí thời gian.

Suy tư một lát, Thời Tiểu Niệm dứt khoát xuống lầu, ở bên trong đình viện lấy ra Ống Nhòm nhìn lên phòng.

Phong cách kiến trúc của khách sạn rất thống nhất, mỗi một gian phòng đều có ban công.

“Xin chào, cho tôi một gian phòng, tôi muốn phòng 802.”

Thời Tiểu Niệm quyết định trở lại quầy tiếp tân của khách sạn, mướn gian phòng sát vách gian phòng của Thời Địch.

Vừa đi vào phòng, Thời Tiểu Niệm liền ném ba lô trên người sang một bên, đi đến ban công, đẩy cửa sổ sát đất trên ban công nhìn ra bên ngoài.

Chỉ thấy gian phòng này cùng ban công của gian phòng Thời Địch chỉ cách nhau 1 mét, chỉ cần cẩn thận một chút, cô có thể bò đến bên kia, lặng yên không tiếng động đi tới sát vách ban công bên ngoài là có thể nghe trộm hai người họ mật đàm những thứ gì.

Có điều

Thời Tiểu Niệm đi tới ban công, nhìn xuống dưới liếc mắt một cái, nơi này là lầu 8.

Độ cao thật đáng sợ, có thể làm cho người không có bệnh sợ độ cao đều có thể bị sợ hãi.

“…”

Thời Tiểu Niệm đứng trên ban công không tiếng động mà đi qua đi lại, ngón tay không tự chủ được xoa vào nhau, đôi mắt liếc nhìn xuống dưới đất, đôi môi mím lại trở nên trắng bệch.

Có nên liều một lần hay không, chỉ có mấy chục centimet cũng không tính là khoảng cách lớn, cô có thể bò qua được.

Nếu té xuống thì làm sao bây giờ, đây chính là lầu 8.

Cô cũng không thể vì nghe trộm mà bỏ mạng ở nơi này.

Thời Tiểu Niệm đứng trên ban công do dự không biết làm sao, bỗng dưng, cô nhìn thấy trên ban công trồng bồn hoa Lục Diệp, từng mảnh màu sắc xanh tươi làm cho cô nhớ tới bên ngoài pháo đài đế quốc.

Hình ảnh Cung Âu đưa cô trói lên pháo đài đế quốc bỗng nhiên hiện lên trong đầu của cô, nhớ lại ký ức.

Chính là bắt đầu từ lúc đó, cuộc sống của cô thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Khi Cung Âu bắt cô giam cầm ở bên người cho tới bây giờ, suýt chút nữa làm cho cô đoạn thực mà chết, chưa bao giờ cho cô tự do, cũng chưa bao giờ nghe cô giải thích bất kỳ điều nào.

Cuộc sống mà cô trải qua hoàn toàn không theo mong muốn của cô, mà tất cả chuyện này cũng bởi vì sự việc xảy ra ba năm trước.

Cô thủy chung không biết chân tướng của sự việc kia.

“Mình nhất định phải biết chân tướng.”

Nghĩ tới đoạn thời gian đã qua, Thời Tiểu Niệm lại trở nên kiên định, cân nhắc khoảng cách giữa hai cái ban công, chuẩn bị nhảy sang.

Bất cứ giá nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.