Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Thời Tiểu Niệm bị động tác của hắn một làm bối rối.
Hắn đóng cửa làm gì?
“Tiểu Niệm em quá hồ nháo rồi, em định làm gì, thuê phòng này rồi sau đó từ ban công bò đến sát vách đi nghe trộm, em không sợ ngã chết sao?” Lông mày của Mộ Thiên Sơ nhíu lại, một mặt sốt sắng nhìn cô, mang theo trách cứ, “Nơi này là lầu 8 đó.”
Cô tưởng là nhà mình sao, không xem mạng mình là gì.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn hắn, “Anh biết hết rồi.”
Quả nhiên đã gặp cô theo dõi Thời Địch.
“Ừ.”
Hơi thở Mộ Thiên Sơ có chút bất ổn, một đôi mắt thật sâu nhìn cô, chỉ sợ không nhìn một chút, cô liền biến mất trong tầm mắt của hắn, rồi sau đó bò đến ban công lầu 8.
“Vậy anh muốn thế nào?”
Thời Tiểu Niệm nhụt chí đứng đó, đôi mắt cụp xuống, nói, “Đúng là tôi đang theo dõi Thời Địch, anh định báo cảnh sát phải không?”
Báo cảnh sát.
Phỏng chừng Cung Âu sẽ náo loạn đến cục cảnh sát để tìm cô bằng được, Thời Tiểu Niệm có thể tưởng tượng được hình ảnh kia, Cung Âu nhất định sẽ vặn lỗ tai của cô vừa mắng vừa bảo lãnh cho cô ra ngoài.
Nghe vậy, trên mặt Mộ Thiên Sơ xẹt qua một chút âm u, cười khổ một tiếng, “Sao em lại cho rằng tôi sẽ báo cảnh sát.”
Hắn ở trong mắt của cô, cứ không muốn buông tha cho cô như vậy sao?
Thời Tiểu Niệm nhìn hắn không hiểu.
Hắn không báo cảnh sát lẽ nào sẽ thả cô sao?
“Nếu như tôi muốn báo cảnh sát, tôi còn gõ cửa đi vào làm cái gì, trực tiếp chờ em bò qua rồi bắt tại trận là được rồi.” âm thanh của Mộ Thiên Sơ có chút chua xót.
Khi ra cửa hắn phát hiện cô theo dõi xe của Thời Địch, liền đi theo.
Hắn không biết cô muốn làm gì, nhưng lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện.
Thấy cô ở gian phòng sát vách cầm ống nhòm quan sát gian phòng của Thời Địch, hắn liền mơ hồ đoán được cô sẽ làm cái gì, trước đây lá gan của cô lớn đến mức không giống như một cô gái, leo cây, leo cửa sổ, bò tường, cái gì cũng dám.
Nhưng ở đây là lầu 8, hắn sao dám cho cô làm vậy.
“…”
Thời Tiểu Niệm nghe hắn nói, hết sức ngạc nhiên.
Hắn thật sự không báo cảnh sát bắt cô sao?
“Tôi có thể ngồi xuống không?” Mộ Thiên Sơ hỏi.
Thời Tiểu Niệm gật đầu, “Anh ngồi đi.”
Ngữ khí khách sáo mà xa cách.
Mộ Thiên Sơ ngồi xuống ghế sofa, cơ thể hơi dựa về sau, đưa tay ấn ấn cái trán có chút đau, giữa lông mày lộ ra sự cô đơn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai người đều trầm mặc.
Thời Tiểu Niệm nghiêng người dựa vào bên tường, cuối cùng không nhịn được đành phá vỡ sự lặng im này, “Anh không hiếu kỳ tại sao tôi lại theo dõi Thời Địch sao”
Từ khi hắn xuất hiện ở chỗ này, cũng không hỏi cô lý do.
Nghe vậy, Mộ Thiên Sơ ngồi thẳng dậy, một đôi mắt hẹp dài âm nhu thẳng tắp nhìn về phía cô, thản nhiên nở nụ cười một tiếng, “Em làm việc luôn có lý do của em, em muốn nói tôi sẽ nghe, em không muốn nói tôi cũng sẽ không ép hỏi.”
Xưa nay hắn không thích quản cô, từ lúc còn trẻ đã như vậy, cô muốn làm gì, hắn chống đỡ là đủ rồi.
Đương nhiên, ngoại trừ chuyện nguy hiểm.
“…”
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên nhìn hắn, tâm tình không nói rõ được cũng không tả rõ được.
Hắn không phải thay Thời Địch truy cứu cô khi theo dõi vợ của hắn sao.
“Tại sao nhìn tôi như vậy” Mộ Thiên Sơ hỏi.
“Mộ Thiên Sơ, anh thật sự không giống với lúc trước.”
Cô nói như thế.
Từ sau khi mất trí nhớ, không lúc nào hắn chăm chú nghe cô nói, mỗi câu cô nói đều sai, thậm chí khi cô cầu cứu hắn, hắn cũng lạnh lùng nói một câu thay cô nhặt xác.
Hiện tại, hắn lại nói cô làm như vậy khẳng định có lý do của mình, mà không phải bất bình thay Thời Địch.
“…”
Mộ Thiên Sơ nhìn cô, ánh mắt khẽ động.
Không phải không giống nhau, mà là rốt cuộc hắn cũng trở lại là Mộ Thiên Sơ trước đây.
Lời nói đến miệng vẫn không thể nói ra, Mộ Thiên Sơ ngắm nhìn thật kĩ khuôn mặt, lông mày, mắt, mũi, môi của cô.
Thời Tiểu Niệm bị nhìn chằm chằm có chút khó chịu, không biết nên nói cái gì.
“Hai người họ còn chưa đi ra, đổi biện pháp khác an toàn hơn để nghe trộm đi.”
Mơ hồ đoán được mục đích ngày hôm nay của cô, tiếng nói ôn hòa mang theo một chút uể oải không nói ra được của Mộ Thiên Sơ vang lên.
Hắn phải giúp cho cô, nếu không để cô một mình nghĩ biện pháp chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng của mình.
“…”
Thời Tiểu Niệm hoàn toàn ngây người, hắn sẽ giúp cô nghe trộm.
Mộ Thiên Sơ đứng lên, hỏi, “Em mang theo dây cáp màu trắng của điện thoại di động không?”
Dây cáp màu trắng.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người nhìn hắn, sau vài giây rốt cục hoàn toàn hiểu được.