Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 144: Chương 144: Chương 90: Mộ Thiên Sơ giúp cô nghe trộm 2




Thì ra ngày đó ở Mộ gia, cô có thể dễ dàng nghe trộm được điện thoại di động của Thời Địch, là do có Mộ Thiên Sơ ở trong bóng tối giúp đỡ, lúc ấy đột nhiên hắn cho người rời đi, chỉ để lại một mình cô.

Cô còn tưởng là do may mắn.

“Ngày ấy, là anh cố ý giúp tôi.” cô lúng túng nói ra khỏi miệng.

Mộ Thiên Sơ không phủ nhận, chỉ hỏi, “Có mang hay không? “

“Có.”

Thời Tiểu Niệm đi tới một bên, mở ba lô ra, từ bên trong lấy ra dây cáp, cái hộp nhỏ màu trắng này cô vẫn mang theo trên người, để phòng có gì nhỡ việc.

“Đưa tôi.” Mộ Thiên Sơ lấy dây cáp từ trong tay cô, chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, nhân tiện nói, “Đây là một hành động ăn cắp cao cấp. Thiết bị này nếu điện thoại di động tắt máy còn có thể nghe trộm không?”

Thời Tiểu Niệm cứng đờ gật gật đầu, “Có thể.”

Cung Âu cho cô chương trình quá tốt, có thể đặt máy nghe lén bất cứ lúc nào lên người khác, nếu không phải Đường Nghệ cùng Thời Địch không mang theo bất kỳ công cụ liên lạc nào chạy tới bên này mật đàm, cô cũng không cần theo tới, chỉ ở nhà nghe trộm là tốt rồi.

“Ừ.” Mộ Thiên Sơ gật đầu, sau đó đi ra ngoài, “Em ở đây chờ tôi một lát.”

“…”

Thời Tiểu Niệm nhìn hắn rời đi mà không hiểu gì, đầu óc mơ hồ.

Rốt cuộc hắn muốn làm cái gì?

Mấy phút sau, Mộ Thiên Sơ trở về phòng, ở cửa nhìn cô một cái, ra hiệu cho cô đi tới.

Thời Tiểu Niệm nghi hoặc đi tới, Mộ Thiên Sơ mở cửa, bên ngoài là một người mặc đồ phục vụ đẩy xe đồ ăn đứng ở nơi đó, hướng Mộ Thiên Sơ làm động tác “ok” .

Thời Tiểu Niệm càng thêm nghi hoặc.

“Lại đây, chớ có lên tiếng.”

Mộ Thiên Sơ kéo cô một cái, Thời Tiểu Niệm bị hắn kéo tới, cùng hắn dựa vào bức tường lạnh lẽo, hai vai kề sát nhau.

Cô sửng sốt, bỗng nhiên nghe tiếng phía ngoài vang lên tiếng gõ cửa, thanh âm vui tươi của người phục vụ vang lên, “Chào ngài, khách sạn phục vụ món ăn.”

Người phục vụ đang ở trước của gian phòng của Thời Địch.

Ngay sau đó, phòng sát vách vang lên tiếng mở cửa.

Thời Tiểu Niệm có chút sốt sắng, ngón tay lạnh lẽo, bỗng nhiên trên tay căng thẳng, cô cúi đầu, chỉ thấy Thiên Sơ nắm tay cô, vững vàng nắm chặt.

Ánh mắt của cô ngu ngơ, khoảnh khắc nhịp tim như ngừng lại.

Một giây sau, cô rút tay mình để ra sau lưng.

Lưng của Mộ Thiên Sơ dán vào tường, cảm giác được động tác của cô, cánh tay có chút cứng đờ buông xuống không nói gì.

Căn phòng bên cạnh, tiếng nói của Thời Địch vang lên hòa trong âm thanh của trẻ con: “Tôi không gọi đồ ăn.”

“Là khách sạn chúng tôi có hạng mục biếu tặng, mời ngài vui lòng nhận.” Người phục vụ cười nói.

“Không cần, lấy đi.” Thời Địch không vui đuổi người.

“Tốt lắm, chai rượu đỏ này xin mời cô nhận lấy. Tiểu thư, chúc ngài có một ngày vui vẻ.”

Sau mấy câu nói, cửa phòng sát vách đóng lại, người phục vụ đẩy xe đồ ăn đi tới.

Mộ Thiên Sơ mở cửa phòng, người phục vụ nhìn Mộ Thiên Sơ cười gật đầu, nhẹ giọng nói, “Tôi đã làm theo phân phó của ngài, vậy tôi đi trước.”

Mộ Thiên Sơ gật đầu.

Nói xong, người phục vụ rời đi.

Mộ Thiên Sơ đóng cửa lại, vẻ mặt Thời Tiểu Niệm vô cùng nghi hoặc hỏi, “Anh làm cái gì?”

“Tôi để điện thoại di động của mình bỏ vào căn phòng bên cạnh.” Mộ Thiên Sơ nói.

Điện thoại di động của hắn bỏ vào căn phòng cách vách

“Điện thoại di động dễ dàng lên tiếng, vì thế tôi đã tắt điện thoại, như vậy mới có thể không có sơ hở nào.” Mộ Thiên Sơ bình tĩnh nói, “Mà trên điện thoại di động kia, tôi đã cài đặt chương trình nghe trộm vào.”

“…”

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn hắn.

Hắn cài chương trình nghe lén vào điện thoại di động của mình, biến chiếc điện thoại di động thành máy nghe lén, sau đó thông qua người phục vụ bỏ vào căn phòng bên cạnh.

Nói cách khác, hiện tại cô chỉ cần trở lại nghe một hồi sẽ biết Đường Nghệ cùng Thời Địch nói gì đó rồi.

Quả nhiên là biện pháp không có sơ hở nào.

“Em trở lại nghe là được rồi.” Mộ Thiên Sơ lại một lần nữa nói, “Vậy tôi đi trước.”

Nói xong, Mộ Thiên Sơ liền kéo cửa phòng ra chuẩn bị rời đi.

Thời Tiểu Niệm nhìn bóng lưng của hắn, tay đặt ở sau lưng nắm chặt lại, không nhịn được hỏi, “Tại sao anh lại phải giúp tôi?”

Hắn làm tất cả những thứ này đều vượt khỏi dự liệu của cô.

Không phải hắn là chồng của Thời Địch sao, hiện tại lại đang giúp đỡ cô nghe trộm bí mật của Thời Địch, hơn nữa không hỏi nguyên nhân.

Bóng lưng Mộ Thiên Sơ dừng lại, hắn đứng ở cửa, tay chống lên cửa.

Hắn trầm mặc.

“Tại sao giúp tôi?” Thời Tiểu Niệm hỏi lại một lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.