Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hắn lại phát bệnh rồi.
“Không có chuyện gì.”
Mộ Thiên Sơ lắc đầu nói, gương mặt hoàn toàn trắng bệch, mồ hôi lạnh từ giữa trán rỉn ra, màu môi cũng thay đổi.
“Lại ngồi bên này đi.” Thời Tiểu Niệm cố hết sức đưa hắn đỡ đến trên ghế salông ngồi xuống, lo âu hỏi, “Thuốc của anh đâu, không phải anh vẫn luôn uống thuốc sao?”
Mộ Thiên Sơ cắn chặt hàm răng, đưa tay mò vào túi áo sơ mi, ngón tay khẽ run lấy ra một cái hộp nhỏ, muốn lấy ra nhưng bàn tay càng run dữ dội hơn, tầm mắt không thấy rõ, cảnh vật trước mắt đều mơ hồ.
Đầu đau như vỡ ra.
Hắn cố nén không tạo ra bất kỳ thanh âm gì.
“Để tôi lấy dùm.” ThờiTiểu Niệm thấy thế liền từ trong tay hắn đoạt lấy hộp, mở ra, đổ ra hai viên thuốc, một mùi thuốc nồng nặc tràn vào mũi cô, cô sửng sốt, “Anh đổi thuốc?”
Lần trước ở đảo, cô không ngửi thấy mùi vị thuốc đặc biệt như vậy.
Nghe vậy, ánh mắt Mộ Thiên Sơ sâu hơn, không nói gì, tay đè trên cái trán, móng tay ấn thật sâu vào huyệt Thái Dương để giảm một chút đau đớn.
Thời Tiểu Niệm cũng không để chuyện thuốc ở trong lòng, vọt tới trước bàn đọc sách cầm bình nước khoáng vặn nắp bình ra, sau đó trở về đưa cho Mộ Thiên Sơ.
“Cảm ơn.”
Mộ Thiên Sơ gian nan nói, đưa tay cho hai viên thuốc bỏ vào trong miệng, ngửa đầu uống nước.
“Anh có khỏe không?” Thời Tiểu Niệm đứng ở trước mặt hắn, lo âu nhìn hắn, “Mỗi lần tái phát anh đều đau như vậy sao?”
“…” Mộ Thiên Sơ đưa tay ấn đầu không nói lời nào.
“Lần giải phẫu kia không phải rất thành công sao, vì sao lại lưu lại di chứng lớn như vậy?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
Năm đó, Mộ Thiên Sơ làm một cuộc phẫu thuật lớn cùng mấy phẫu thuật nhỏ sau đó hoàn toàn khôi phục thị lực, cũng có thể coi là một cuộc phẫu thuật thành công lớn trong y học.
Kết quả hắn vẫn còn chịu di chứng đau đầu.
“…” Mộ Thiên Sơ trầm mặc liếc nhìn cô một cái, một giọt mồ hôi lạnh từ thái dương nhỏ xuống, sắc mặt hắn tái nhợt nở nụ cười, “Những chuyện này, tôi sẽ nói cho em biết sau.”
Hắn nói như vậy, Thời Tiểu Niệm bèn không hỏi nữa.
Hai người ngồi xuống.
Không khí im lặng, hai người đều đăm chiêu ngồi ở đó.
Thời gian lẳng lặng trôi qua, sắc mặt Mộ Thiên Sơ dần dần khôi phục lại hồng hào, sự thống khổ giữa lông mày chậm rãi biến mất.
“Tôi không sao, vậy tôi đi trước, nếu đụng phải Thời Địch sẽ không giải thích được.” Tay Mộ Thiên Sơ chống vào ghế sofa để đứng lên, thân hình hơi lung lay.
Thời Tiểu Niệm vội vã đưa tay đỡ hắn.
Cô định dìu hắn một cái, Mộ Thiên Sơ lại lập tức nắm lấy tay cô, thân thể ưỡn lên đến mức thẳng tắp, mắt nhìn về phía cô, trong mắt tất cả đều là tình cảm phức tạp.
Thời Tiểu Niệm cứng đờ, ngơ ngác mà nhìn về phía hắn, ánh sáng trong mắt hắn làm cho cô hoảng hốt.
Khi còn trẻ, Mộ Thiên Sơ rất thích nắm tay cô thật chặt, để cô mang theo hắn đi khắp nơi.
Không đúng.
Hắn không phải là Mộ Thiên Sơ thời niên thiếu, hắn là chồng của Thời Địch, là một người mà cô đã buông bỏ.
Ánh mắt Thời Tiểu Niệm lóe lên, rất nhanh rút tay của mình về.
Ánh mắt Mộ Thiên Sơ âm u, sắc mặt hắn so với vừa nãy phát bệnh càng thêm trắng xám, “Tay của em?”
Trên lòng bàn tay của cô dán một miếng băng cá nhân.
“Không có chuyện gì, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi.”
“Có phải không?” Mộ Thiên Sơ giật giật môi, không nói gì, một lát, hắn mới mở miệng, “Vậy tôi đi trước.”
“Được.”
Thời Tiểu Niệm lập tức gật đầu, đã không để ý hỏi lại tại sao hắn giúp cô, chỉ muốn hắn rời đi nhanh một chút.
Lúc Mộ Thiên Sơ xuất hiện ở nơi này, dáng vẻ của hắn làm cô nhớ tới lúc hắn vừa mất trí nhớ, cô không còn nhận ra.
“Đúng rồi, nếu như em đồng ý, tôi muốn nghe một chút nội dung hai người họ đang nói cái gì.” Mộ Thiên Sơ đi tới cửa, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía cô nói, “Tôi rất muốn biết, Thời Địch đến tột cùng là người như thế nào?”
Lúc hắn nói lời này, trong thanh âm không nghe được chút nào ôn nhu, chỉ có lạnh lùng.
“…”
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn về phía hắn, không biết nên đồng ya hay không.
Thấy cô không trả lời, Mộ Thiên Sơ cũng không nói gì, lại một lần nữa tạm biệt, “Vậy tôi đi trước, tôi sẽ gọi điện thoại cho em sau.”
“Được.” Thời Tiểu Niệm gật đầu, “Điện thoại di động của anh tôi sẽ giúp anh lấy về.”
Vì giúp cô, điện thoại di động của hắn còn đang ở phòng bên cạnh.
Hắn đi trước một bước, chỉ có cô ở lại.
“Ừ.”
Mộ Thiên Sơ gật đầu rồi rời đi.
Nhìn bóng lưng của hắn biến mất ở cửa, ThờiTiểu Niệm trừng mắt nhìn, trong mắt lộ ra một tia nghi hoặc, rất kỳ quái, tại sao ngữ khí Mộ Thiên Sơ khi nhắc tới Thời Địch lại lạnh lùng như vậy.