Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 146: Chương 146: Chương 91: Cung Âu bay đi Anh quốc 2




Nói cái gì tôi rất muốn biết, Thời Địch đến tột cùng là một người như thế nào?

Âm thanh lãnh đạm như vậy, giống như hắn căn bản không yêu Thời Địch.

Thời Tiểu Niệm không nghĩ ra, một mình ngồi ở trong phòng rất lâu.

Đợi đến hoàng hôn, cô mới đi ra khỏi gian phòng, tìm người phục vụ mà Mộ Thiên Sơ đã nhờ để lấy điện thoại di động về.

Vào lúc này, Thời Địch cùng Đường Nghệ cũng đã sớm rời đi.

Kế hoạch nghe trộm hôm nay không chê vào đâu được.

Hiện tại chỉ chờ cô trở về là có thể nghe một chút có nội dung là gì.

Thời Tiểu Niệm cố ý trì hoãn thời gian, chậm chạp trở về, hôm nay là một ngày hiếm thấy mới ra ngoài được, trở về, cô lại bị Cung Âu quấn vào bên người suốt 24 giờ, nghĩ đến đây đầu cô liền đau nhức.

Cô cảm giác mình cùng Cung Âu sắp biến thành trẻ sinh đôi, một chút cũng không thể tách rời.

Mãi cho đến buổi tối, Thời Tiểu Niệm mới chậm rãi lái xe trở lại biệt thự.

Cô đeo túi trên lưng trở lại ngồi nhà, đưa tay đẩy cửa ra, trong không khí tràn ngập mùi vị sạch sẽ, bên trong hoàn toàn yên tĩnh.

“Tôi đã trở về.”

Thời Tiểu Niệm giương giọng hô một câu, ở cửa trước đổi dép lê.

Muộn như vậy cô mới trở về, nhất định Cung Âu sẽ không vui.

Thanh âm của cô biến mất ở trong không khí an tĩnh, không ai trả lời cô.

Người đàn ông này lại không ngay lập tức chạy đến mắng cô, hay là còn đang ở công ty chưa trở lại.

Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút, lập tức đi vào, một đường không có ai, trong phòng khách hoàn toàn lộn xộn, đồ dùng ngã trái ngã phải, dụng cụ uống trà bể nát một chỗ, giống như nhà có trộm, cô không khỏi cau mày.

Cung Âu lại giận dữ rồi.

Mỗi lần một phát hỏa, đồ dùng liền gặp xui xẻo.

“Keng keng keng linh”

Điện thoại nhà riêng đột nhiên vang lên.

Thời Tiểu Niệm thả ba lô xuống, đi tới bên tường cầm lấy điện thoại “alo”

“Thời tiểu thư, cuối cùng cô cũng bình an về đến nhà.” ở đầu bên kia điện thoại Phong Đức thở phào nhẹ nhõm, “Cô đi đâu vậy, thiếu gia phái chúng tôi đi tìm cô khắp nơi.”

“Tìm tôi làm gì, không phải tôi nói ngày hôm nay tôi đi tìm cảm hứng sáng tác sao.”

Thời Tiểu Niệm nói, có chuyện gì mà phải đi tìm , cô là người trưởng thành, chẳng lẽ còn đi lạc sao.

“Vậy sao cô đem điện thoại di động tắt máy, thiếu gia gọi điện thoại cho cô đều gọi không được, gấp đến độ không yên.” Phong Đức hỏi.

Điện thoại di động tắt máy

Thời Tiểu Niệm một tay nắm chặt điện thoại, một tay cầm di động lấy ra, điện thoại di động đã hết pin rồi.

Được rồi, khi ở khách sạn nhận được cú điện thoại của Mộ Thiên Sơ xong cũng chỉ còn có một ít pin.

“Tôi không để ý điện thoại di động hết pin.” Thời Tiểu Niệm khẽ nói.

“Quên đi, cô bình an về đến nhà là tốt rồi, đại khái là còn ba tiếng nữa, thiếu gia sẽ xuống phi cơ, cô nhớ phải gọi điện thoại cho thiếu gia.” Phong Đức dặn dò cô.

ThờiTiểu Niệm đứng tựa ở bên tường, tay cầm điện thoại, “Anh ấy đi đâu vây?”

Cung Âu không ở thành phố S.

“Thiếu gia có việc về Anh quốc một chuyến, tôi thì trở về thành bảo quản lý một số chuyện.” Phong Đức giải thích ngắn gọn để hiểu cho cô.

Cung Âu đi Anh quốc

“Hắn đi mấy ngày”

“Ít nhất một tuần.”

“…”

Ít nhất là một tuần.

Thời Tiểu Niệm cười mỉm, bỗng sáng mắt lên, trái tim bắt đầu kịch liệt nhảy lên.

Một tuần, nói cách khác, một tuần này cô đều tự do không bị hắn quấn lấy suốt 24 giờ.

Thần may mắn lại bắt đầu phù hộ cô

Thời Tiểu Niệm mừng rỡ, ho nhẹ một tiếng, ngoài miệng còn làm bộ bình thường, “Vậy à, tôi biết rồi.”

“Ừ, vậy tôi sẽ kêu người rút về. Thời tiểu thư, cô nhớ kỹ, nhất định phải chủ động gọi điện thoại cho thiếu gia, phải nhớ kỹ nha “ Phong Đức Sinh sợ cô không coi là chuyện to tát gì, lần nữa căn dặn.

“Vâng vâng vâng, tôi sẽ nhớ kỹ.”

Thời Tiểu Niệm liên tục đồng ý, sau đó cúp điện thoại, người lập tức vui vẻ nhảy dựng lên, nặng nề ngồi vào một bên trên ghế salông.

Tự do.

Cô rốt cục tự do, dù cho chỉ có một tuần đó cũng là tự do.

Thời Tiểu Niệm nằm trên ghế, hai tay làm thành hình cái loa hét lớn về phía phòng khách yên tĩnh , “Tự do tôi tự do rồi.”

Một tuần, Cung Âu rời đi một tuần.

Quá tuyệt vời.

Thời Tiểu Niệm ở trên sô pha vui vẻ lăn qua lăn lại, hưng phấn một hồi, lấy điện thoại di động sạc điện, sau đó bắt đầu thu thập tàn cục trong phòng khách .

Người có việc vui, liền làm việc nhà dễ dàng hơn, trong miệng Thời Tiểu Niệm hát lên ca khúc nhẹ nhàng, đem dụng cụ uống trà đã bể đầy đất quét lên ném vào trong thùng rác.

Bỗng dưng, tầm mắt cô rơi vào trên khay trà.

Một tấm giấy a4 được đặt ở một góc trên bàn trà, trên mặt giấy có chữ viết rồng bay phượng múa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.