Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“…”
Sau khi đến thăm cô, Cung Âu hài lòng rời đi, một mình rất tự do, không có Cung Âu, cô cũng không sợ hắn nghe trộm nội dung điện thoại của cô với Mộ Thiên Sơ.
Thời Tiểu Niệm nhụt chí đứng ở nơi đó, liếc mắt nhìn đồng hồ.
Chờ thêm chút nữa, đợi Cung Âu gọi điện thoại thì cô lại dò hỏi là được rồi, có điều lấy tính tình đa nghi của Cung Âu, khẳng định là sẽ hỏi không ngừng.
Cô phát hiện cảm giác của mình đối với Cung Âu thực sự phức tạp, đang nghĩ ngợi, điện thoại di động bỗng nhiên rung lên.
Cô lấy điện thoại di động ra, là một dãy số xa lạ, Thời Tiểu Niệm nhận điện thoại, “Ai vậy?”
“Là tôi.” giọng nói ôn hòa của Mộ Thiên Sơ ở bên tai cô vang lên.
Là điện thoại của Mộ Thiên Sơ.
Chuyện diễn ra ban ngày ở khách sạn một lần nữa hiện về trước mắt Thời Tiểu Niệm, cô cúi đầu nhìn bàn tay của mình, ban ngày, bàn tay này bị Mộ Thiên Sơ nắm hai lần.
“Có chuyện gì sao” cô quay về điện thoại di động hỏi, hỏi xong ở trong lòng thầm mắng mình ngu ngốc.
Mộ Thiên Sơ tìm cô còn có thể có chuyện gì, đơn giản là muốn lấy điện thoại, cô lại còn hỏi.
“Ha ha.”
Quả nhiên, Mộ Thiên Sơ ôn hòa khẽ cười một tiếng, “Tôi còn có thể có chuyện gì, điện thoại di động đó tôi thường dùng, hiện giờ tôi muốn gọi vài cuộc điện thoại, có thể thuận tiện đem trả cho tôi không, tôi ở tòa lầu A ngay cửa thang máy.”
“Vâng.” Thời Tiểu Niệm vừa nói vừa mở ra ba lô, lấy điện thoại di động của Mộ Thiên Sơ ra, tầm mắt đảo qua màn hình chính, một ý nghĩ hiện lên trong đầu của cô, cô liền vội vàng hỏi: “Mộ Thiên Sơ, anh có biết về chương trình máy tính không?”
Sau mười phút, chuông cửa vang lên.
Thời Tiểu Niệm chạy đi mở cửa, Mộ Thiên Sơ ăn mặc nhàn nhã tựa như một sinh viên đại học đứng ở ngoài cửa.
So với lúc ban ngày khi hắn phát bệnh, sắc mặt đã bình thường hơn rất nhiều.
“Mời vào.”
Thời Tiểu Niệm nhường đường.
“Ừ.”
Mộ Thiên Sơ gật đầu, bước vào, tầm mắt rơi vào một đôi dép lê kiểu nam được đặt trên tủ giày, hiển nhiên là cùng một đôi với đôi của Thời Tiểu Niệm đang mang, ánh mắt của hắn không khỏi ảm đạm.
Hắn tại sao phải đồng ý đi vào căn phòng này, quả thực là đâm hai đao vào ngực mình.
Thời Tiểu Niệm theo tầm mắt của hắn nhìn sang, tưởng rằng hắn không tiện đổi dép lê nói: “Không cần đổi giày đâu, trực tiếp vào đi.”
Bình thường nơi này sẽ không có người ra vào, nên chỉ có dép lê của cô, Cung Âu, Phong Đức .
Bọn vệ sĩ cũng sẽ không vào nhà.
Bởi vậy khách đều không cần cởi giày.
“Tôi cứ như vậy đi vào sao?” Mộ Thiên Sơ hỏi, ngước mắt đi đến nhìn tới, ánh mắt càng thêm y ám.
Nơi này là chỗ ở của Thời Tiểu Niệm và Cung Âu.
Tay hắn nắm chặt thành nắm đắm buông thõng xuống bên người .
“Anh chỉ tới giúp tôi sửa máy tính, có gì không tiện chứ?” Thời Tiểu Niệm thản nhiên nói, ánh mắt thẳng thắn nhìn hắn.
Hiện tại Cung Âu đã đi nước Anh, cô vội vã muốn nghe nội dung mật đàm của Thời Địch cùng Đường Nghệ, chỉ có thể nhờ Mộ Thiên Sơ.
“Được.”
Mộ Thiên Sơ gật đầu, đi vào.
Chỉ là đến sửa máy tính. Cô coi hắn là thợ sửa máy tính sao?
Cô mời hắn đi vào phòng mà cô ở chung với người đàn ông khác, cô không có chút không dễ chịu, thực sự coi hắn là người vô cảm sao.
Hay là trong lòng cô, Mộ Thiên Sơ hắn đã trở thành người không quan trọng.
Thời Tiểu Niệm mời Mộ Thiên Sơ vào thư phòng, chỉ vào máy tính nói, “Chính là chỗ này, tôi không biết sao mới liên kết điện thoại di động với máy tính được, tôi từng thấy Cung Âu làm rất nhanh, nhưng tôi không nhớ rõ phải làm thế nào.”
“Tôi đến xem thử.”
Mộ Thiên Sơ nới.
“Được, vậy anh cứ làm từ từ đi, tôi đi rót ly nước cho anh.”
Thời Tiểu Niệm nói xong liền đi ra ngoài.
Mộ Thiên Sơ đứng ở nơi đó, quay đầu ngắm nhìn thư phòng này.
Trong thư phòng ngoại trừ một đống thiết bị công nghệ cao, còn lại đều là hình bóng của Thời Tiểu Niệm, cái bàn màu trắng, mặt tường màu xanh, để trên bàn là chồng giấy vẽ, cùng một máy Laptop đang khép lại, trong ống đựng bút đựng nhiều màu vẽ.
Cô ở trong căn phòng này vẽ tranh.
Khi ở bên người đàn ông nào đó khác cô thích nhất là sáng tác .
“Nước đây.” Thời Tiểu Niệm bưng một chén nước tới, lễ phép để xuống một bên, ngoài miệng vội vã hỏi, “Sao rồi, anh sửa được không?”
“Không có vấn đề gì.”
Nếu là bị virut thì hắn không thể sửa, nhưng kết nối máy tính với điện thoại thì hắn làm được.
Mộ Thiên Sơ cắm chuôi điện vào ổ điện, sau đó gõ vài cái trên bàn phím
Thời Tiểu Niệm đứng ở một bên, dáng vẻ của Thiên Sơ và Cung Âu khi gõ bàn phím rất khác nhau, Cung Âu đánh rất nhanh, còn Mộ Thiên Sơ lại đánh máy chậm rãi không vội vã.
Gõ gõ bàn phím một hồi, Mộ Thiên Sơ nói: “Xong rồi.”
Không thể không nói, Cung Âu ở lĩnh vực khoa học kỹ thuật có thiên phú hơn người, hắn gặp vấn đề gì đều có thể giải quyết hoàn mỹ.
“Thật sao.” Thời Tiểu Niệm vui vẻ, vội vã tiến lên phía trước, “Mở ra cho tôi nghe một chút.”
Thời Địch cùng Đường Nghệ lén lút nói chuyện, nhất định là có chuyện.