Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 148: Chương 148: Chương 92: Sự việc ba năm trước được làm sáng tỏ 2




Mộ Thiên Sơ nhìn cô bước tới bên cạnh, quần áo lướt qua ngón tay của hắn, đầu ngón tay ngứa ngáy, ánh mắt của hắn sâu hơn, mặt không đổi mở tệp ghi âm hôm nay ra.

Bắt đầu đoạn ghi âm là đối thoại của hai người, Mộ Thiên Sơ xin mời người phục vụ kia hỗ trợ,.

Thời Tiểu Niệm vừa nghe vừa liếc mắt nhìn đồng hồ.

“Cô không có thời gian” Mộ Thiên Sơ chú ý tới cô mờ ám.

“Không phải, tôi phải gọi điện thoại cho Cung Âu.” Thời Tiểu Niệm bật thốt lên.

Nếu như cô không chủ động gọi điện thoại, Cung Âu nhất định sẽ nổi giận không tưởng tượng nổi đâu.

Dứt lời, sắc mặt Mộ Thiên Sơ cứng đờ, cứng đờ nói, “Hóa ra tình cảm của cô và hắn tốt như vậy.”

“…”

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm có chút lúng túng.

Ai cũng rõ ràng sự chênh lệch của cô và Cung Âu, ai cũng biết Cung Âu có bao nhiêu thiếu nữ say đắm, cô không thể nào là bạn gái chính thức, nói đến thứ tình cảm này thật là một loại trào phúng đối với cô.

Cô không hề trả lời, chỉ là ngượng ngùng nở nụ cười, “Ngồi xuống nghe đi.”

Thời Tiểu Niệm kéo hai cái ghế tới, tự mình ngồi trên một cái ghế, một đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm máy tính.

Mộ Thiên Sơ bưng lên ly nước uống một hớp, ở bên cạnh cô ngồi xuống, cơ thể hơi nghiêng lên trước, mắt nhìn đôi dép lê của cô, trầm mặc lắng nghe thanh âm truyền ra trong máy vi tính.

Chỉ chốc lát sau, trong máy vi tính vang lên âm thanh đóng cửa.

Là lúc ban ngày, khi người phục vụ rời đi đã thần không biết quỷ không hay thuận lợi để điện thoại di động bỏ vào gian phòng của Thời Địch.

Yên tĩnh vài giây.

“Tôi nhiều nhất cho cô 300 vạn, lấy tiền rồi lập tức xuất ngoại, không được trở về.” Thanh âm xem thường khinh bỉ của Thời Địch ở trong máy vi tính vang lên.

Thời Tiểu Niệm nghe.

Tại sao Thời Địch phải cho tiền Đường Nghệ?

“300 vạn dùng để ngăn miệng của tôi, cô xem tôi chỉ đáng giá bao nhiêu đó sao?” Âm thanh của Đường Nghệ truyền đến, “Tôi cho cô biết, Thời Tiểu Niệm sở dĩ hiện tại ở cùng Cung Âu, cũng bởi vì chuyện của ba năm trước.”

Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên ghế, không tự chủ được mím chặt môi.

Cô nghĩ, cô phải biết toàn bộ sự thật.

“Vậy thì sao?” Thời địch lạnh lùng hỏi.

“Nếu tôi đem toàn bộ sự việc ra ánh sáng, cô cho rằng kết cục của cô sẽ thế nào, nếuCung Âu biết được.” Đường Nghệ cười nói, “Huống hồ, cô bây giờ đã là thái tử phi của Mộ thị, việc này một khi bị đưa ra ánh sáng, Mộ gia cũng chưa chắc cần một thiếu phu nhân có tâm cơ nặng như vậy,con đường nghệ thuật của cô cũng sẽ bị ảnh hưởng.”

Rất rõ ràng, Đường Nghệ đang lừa gạt Thời Địch.

Đã từng là một người kiêu ngạo nhưng hôm nay Đường Nghệ lại đi lừa gạt. Nếu như không phải chính tai nghe được, dù thế nào Thời Tiểu Niệm cũng sẽ không tin rằng Đường Nghệ sẽ dùng loại giọng điệu này nói chuyện.

“Cô cho rằng lời cô nói sẽ có người tin” Thời Địch khinh thường nói.

“Tôi dám nói như vậy, tất nhiên là do tôi có chứng cứ, cô thật sự cho rằng cô cẩn thận đến nỗi không để tôi đem theo công cụ truyền tin, tôi sẽ không để thể lại chứng cứ” Đường Nghệ ung dung thong thả nói, “Cô thông minh, tôi cũng không ngốc.”

Nghe vậy, Thời Địch dừng một chút, lập tức thăm dò cô, “Cô có chứng cứ gì?”

“Tất nhiên là khi đó cô làm sao để tôi dụ Thời Tiểu Niệm lên thuyền, như thế nào cho cô ta uống thuốc mê. Thuốc làm cho cô ta mê man, cuối cùng còn làm chứng cô ta biến mất một giờ.” Đường Nghệ nói.

“…”

Thời Tiểu Niệm ngơ ngác mà nghe.

Đến lúc này, cô đứng lên, trong mắt tràn ngập khiếp sợ.

Tuy rằng cô đã đoán trước được, nhưng chân tướng cứ như vậy bị vạch trần, cô vẫn bị kinh ngạc.

Thuốc mê.

Hóa ra, ba năm trước ở trên tàu cô không thoải mái không phải ngẫu nhiên, là uống thuốc mê của Đường Nghệ. Mà chủ mưu chính là Thời Địch, Đường Nghệ chỉ giúp đỡ.

Mộ Thiên Sơ ngồi ở bên cạnh, trong mắt có một tia kinh ngạc, không để ý đến Thời Tiểu Niệm đang kích động, trên khuôn mặt anh tuấn không biết đang suy nghĩ gì.

Trong máy tính truyền đến âm thanh không vui của Thời Địch: “Đường Nghệ, cô uy hiếp tôi đã nhiều năm như vậy còn chưa đủ sao, năm đó gan của cô thật sự lớn hơn so với tôi, tôi chỉ là muốn Thời Tiểu Niệm bị tiếng xấu, cô chỉ cần bỏ thuốc, an bài cho Tần đổng là được. Cô lại đi để ý đại nhân vật như Cung Âu, làm hỏng hết mọi chuyện, đến bây giờ sự việc còn chưa kết thúc được.”

“…”

Sắc mặt của Thời Tiểu Niệm nhất thời trắng bệch.

Hóa ra, mục đích ban đầu của Thời Địch là ở trên tàu chuẩn bị để tìm người làm nhục cô.

Thời Tiểu Niệm hồi tưởng lại, Tần đổng trong ấn tượng là có một lão già hơn 60 tuổi, có lần đã từng thấy ở trên yến hội của Thời Gia, cả một buổi tối mắt đều nhìn chằm chằm cô. Khi đó Thời Địch còn cười cô có thể gả tiến vào Hào Môn rồi.

Em gái của cô, lại tìm người hại cô.

“…”

Mộ Thiên Sơ ngồi ở chỗ đó, tay nắm chặt chiếc cốc, ánh mắt lộ ra lạnh lùng.

Ba năm trước, trong bóng tối Thời Địch chuẩn bị tìm người làm tổn thương Thời Tiểu Niệm.

Thời Địch, thật là làm cho hắn nhìn với cặp mắt khác xưa.

Không có bất kì tiếng động nào ở trong thư phòng, một nam một nữ, người ngồi người đứng, đang lắng nghe thanh âm trong máy tính truyền ra.

Máy tính lặng im trong chốc lát, sau đó Đường Nghệ lập tức cãi lại: “Trên tàu nhiều đại nhân vật như vậy, tôi chỉ là muốn thử vận may.”

“Tìm vận may” Thời Địch trào phúng, “Cô nghĩ bỏ thuốc Cung Âu chính là tìm vận may, bò lên trên giường của hắn, nhờ vào đó thấy người sang bắt quàng làm họ, kết quả đều đã quên luôn việc chỉ đường cho Tần đổng.”

“…”

“Đến cuối cùng, cô không chỉ muốn một đêm là leo lên cành cao sao, tôi còn nghe được Cung Âu lúc đó giận dữ muốn giết cô, cô quá sợ hãi, vội vội vàng vàng rời đi phòng của hắn, không dám mơ mộng đến phú quý nữa.” Thời Địch cười nhạo cô: “Tôi không có mắt mới đi tin tưởng một người xinh đẹp nhưng đầu óc ngu xuẩn như cô, tự mình mang vỏ bọc thanh khiết là một hoa khôi trường học, kết quả ngủ với người ta xong cũng không dám nói một tiếng.”

Đường Nghệ lập tức châm biếm trả đũa: “Vậy tôi cũng không phải làm chuyện có lợi cho cô sao? Tiền bạc của người không nói, tôi đem tội danh và gài cả tang vật lên cho Thời Tiểu Niệm, cho cô ta mang tiếng xấu.” !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.